Chương 371

Nhưng người đánh nhau là sư tôn của hai phân viện lớn, Thiên Hoàn chỉ có thể đứng một bên khoanh tay mà nhìn.

Kiếm cuốn theo ánh sáng huỷ diệt chém rách không gian.

Sức mạnh đáng sợ xé toạc Thiên Địa Chi Lực trước mặt thành một vùng hư vô, vết kiếm nhanh chóng lao về phía Tinh Uyên.

Tỉnh Uyên xoay tay ném mệnh luân ra, hai vòng mệnh luân kết hợp thành một quả cầu trong suốt, mạnh mẽ đỡ lấy kiếm quang của Nhất Thanh.

Quả cầu Âm Dương run rẩy kịch liệt, bóng dáng Tinh Uyên ở trong đó trở nên hơi mơ hồ.

Một làn sóng sức mạnh lan rộng ra xung quanh, tất cả đệ tử Âm Dương viện ở bên dưới đều cảm nhận được một áp lực khổng lồ hạ xuống từ trên không trung, tất cả phòng ốc đều không trụ được.

phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tinh Uyên thật sự không ngờ Nhất Thanh lại có thực lực như vậy, chắc chắn là tu vi Thiên Canh cảnh đỉnh phong.

Tỉnh Uyên coi thường Nhất Thanh không chỉ vì Nhất Nguyên viện của Nhất Thanh luôn xếp hạng thứ chín, điều quan trọng nhất là những năm qua Nhất Nguyên đạo quyết của Nhất Nguyên viện vẫn chưa có người kế thừa.

Nhất Nguyên viện mà không có Nhất Nguyên đạo quyết thì không xứng đáng được ông ta coi trọng.

Do đó, Tinh Uyên vẫn luôn cười nhạo và khiêu khích người của Nhất Nguyên viện.

Nhưng bây giờ chiêu kiếm này của Nhất Thanh chẳng khác nào cho ông ta một cái tát thật đau.

Diêm Từ Vũ đang luyện công trong phòng cũng nhanh chóng ra ngoài.

Hắn ta ngước nhìn lên trời với vẻ mặt cực kì khó coi.

Giọng nói to rõ của Nhất Thanh làm tất cả học viên của Âm Dương viện đều nghe rõ mồn một.

Khi nghe thấy Nhất Thanh gọi tên mình, tim Diêm Từ Vũ đập dồn dập.

Hắn ta thực sự không ngờ mình chỉ đối phó với vài tên nhóc Nội Canh cảnh mà lại làm sư tôn của một phân viện nổi giận đánh nhau với Âm Dương viện.

Nhìn thực lực mạnh mẽ và uy danh đáng sợ của đối phương.

Diêm Từ Vũ biết mình hoàn toàn không phải đối thủ, bây giờ hy vọng duy nhất của hắn ta là Tinh Uyên sư tôn của mình có thể thắng.

Không đúng, Tinh Uyên sư tôn là người đứng đầu chín phân viện lớn, làm sao có thể thua được?

Diêm Từ Vũ thở ra một hơi rồi mỉm cười, hắn ta đúng là lo bò trắng răng, Tinh Uyên sư tôn nhất định sẽ có thể dễ dàng đánh cho lão già béo cầm kiếm này về quê.

Diêm Từ Vũ đi ra cửa sân, ngẩng đầu nhìn lên.

Hắn ta vừa nhìn vừa vuốt ve hoa văn của thanh trọng kiếm trong tay.

Trên bầu trời, Nhất Thanh và Tinh Uyên đã lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh đến mức không thể bắt giữ bằng mắt thường, chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng giao thoa trên trời, không ngừng tạo ra những làn sóng sức mạnh đáng sợ.

Ngày hôm nay đã định sẵn cả Âm Dương viện sẽ bị tàn phá.

Lúc này Tinh Uyên sư tôn đã bị Nhất Thanh sư tôn áp đảo, không còn tâm tư đâu để tập trung khuếch tán làn sóng sức mạnh nữa.

Còn Nhất Thanh sư tôn… Đây đâu phải Nhất Nguyên viện, đánh sập thì cứ đánh sập thôi, tốt nhất là huỷ hoại sạch banh!

Suy nghĩ vậy xong, Nhất Thanh sư tôn ra tay càng lúc càng tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện