Chương 354

“Năm tháng đăng đẫng, không biết đã qua bao nhiêu năm. Ta là Từ Sướng, được ngươi xưng là Thập Phương tiên sư. Các vị đạo hữu đã tới đây, nếu các ngươi muốn cướp tài sản của ta, vậy thì ta nghĩ chắc các ngươi đã lấy được rất nhiều ở Tàng Dược điện rồi. Đồ còn dư lại, ta để lại cho đệ tử truyền thừa của ta. Nếu không muốn trở thành đệ tử truyền thừa của ta thì nhanh chóng rời đi đi, bây giờ vẫn còn kịp.”

Nói xong, sau lưng bộ xư cốt màu vàng xuất hiện một cánh cổng hư không.

Bên ngoài là rừng cây xanh tươi và đủ loại cỏ dại, có thể thấy rõ đó là cánh cửa để ra ngoài.

Mấy người Cửu Thiên liếc nhìn nhau, không ai có ý định đi ra ngoài. Trúc lão quỷ lồm cồm bò từ dưới đất dậy, lập tức nhìn vào Pháp Khí điện trong huyễn cảnh hư không bằng ánh mắt nóng rực. Với nhãn lực của Trúc lão quỷ, đương nhiên ông ta nhìn ra được toàn bộ pháp khí bên trong đều là cực phẩm, bất kỳ cái nào cũng có thể nâng cao đáng kể năng lực của ông ta.

Diêm Từ Vũ quay đầu nhìn, lúc thấy trong đại điện chất đầy đan dược, hai mắt hắn ta sáng rực lên.

Diêm Từ Vũ tiến lên mấy bước, sau đó vươn tay, thăm dò xem có thể tiến vào hay không.

Tay của hắn ta vừa mới chạm đến huyễn cảnh hư không, bộ xương màu vàng đã đột nhiên vung tay, phóng ra một luồng sáng vàng, đập thẳng vào người Diêm Từ Vũ.

Trong ánh sáng vàng ẩn chứa sức mạnh có vẻ rất đáng sợ, Diêm Từ Vũ có thực lực bán bộ Nguyên Canh cảnh mà còn bị luồng sáng vàng này đánh xuyên qua canh kình, để lại trước ngực hắn ta một vết thương đen ngòm.

Diêm Từ Vũ lập tức nổi giận, hắn ta nhìn chằm chằm vào bộ xương cốt màu vàng.

Bên trong đại điện lại truyên đến giọng nói của Thập Phương tiên sư.

“Không thể trở thành người truyền thừa của ta thì ta sẽ không để các người lấy được bất cứ thứ gì đâu. Từ xưa tiền tài đã làm rung động lòng người, động đến lòng tham khiến thân tử đạo tiêu. Bây giờ các ngươi có thời gian một canh giờ để lựa chọn rời đi hoặc ở lại. Miễn là đạt tới Linh Khí Sư cảnh, luyện khí sĩ chưa tới một trăm tuổi thì đều có thể bái hài cốt của ta trước. Ta sẽ lựa chọn xem ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của ta hay không.”

Diêm Từ Vũ tiến lên vài bước rồi nói: “Linh Khí Sư chưa đến trăm tuổi, những người như vậy có ai mà không có tài năng tuyệt thế giống như ta đâu, sao lại bái một người chết làm sư phụ. Ta cũng muốn xem thử, đã là người chết rồi còn có sức mạnh cỡ nào.”

Diêm Từ Vũ đi lên trước, tung một quyền về phía bộ xương màu vàng.

Nắm đấm hóa thành một con hắc long, cả cơ thể chìm trong canh kình cuồn cuộn.

Nhưng năm đấm của hắn ta còn chưa đánh trúng bộ xương màu vàng thì tòa tháp nhỏ trong tay bộ xương màu vàng đã sáng lên.

Tòa tháp nhỏ trông thì bình thường nhưng lúc này lại đang tỏa ra ánh sáng cửu sắc lóa mắt, giống hệt chín cột xoắn ốc phóng lên tận trời, trực tiếp phá vỡ sức mạnh nắm đấm của Diêm Từ Vũ.

Đồng thời, chín luồng sáng còn hóa thành chín thanh kiếm trăm trượng khổng lồ, lập tức chém xuống.

Diêm Từ Vũ trợn to hai mắt, vội vàng giơ tay lên.

“Ngưng!”

Canh kình hóa thành một cái khiên hắc long, chặn thanh kiếm khổng lồ chém xuống.

Âm một tiếng, nửa người Diêm Từ Vũ đập thắng vào mặc thạch cứng rắn.

Diêm Tử Vũ lách mình, trông cứ như dịch chuyển tức thời vậy, thoát ra khỏi mặc thạch, trên trán nhỏ xuống một vệt máu tươi.

“Sức mạnh đáng sợ. Pháp khí mạnh mẽ.”

Diêm Từ Vũ lẩm bẩm.

Cửu Thiên nhìn bộ xương màu vàng, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện