Chương 333
“Sư phụ!”
Đám người Triệu Thường hoảng sợ quát lên.
Nhưng Trúc lão quỷ chỉ đánh mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó liền quay đầu nhào thẳng về phía cánh cổng.
Bạch hổ phát điên lên, ngoác miệng ra nuốt một tên luyện khí sĩ. Trước khi chết, luyện khí sĩ này tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng Trúc lão quỷ.
Hắn ta không hiểu tại sao sư phụ không cứu mình.
“Sư phụ, đừng bỏ chúng con lại mà.”
Triệu Thường bi thương gào lên. Con bạch hổ đáng sợ kia lại múa may móng vuốt vồ chết thêm hai người, sau đó phóng thẳng về phía Trúc lão quỷ.
Tốc độ của bạch hổ nhanh như chớp giật, hai cánh vừa giương đã sắp đuổi kịp Trúc lão quỷ.
Trúc lão quỷ cắn răng, bất chợt vọt thẳng về phía đám người Cửu Thiên, đồng thời vung tay lên, ném Thập Phương đỉnh ra ngoài không chút do dự.
Sắc mặt Cửu Thiên trầm xuống, không ngờ Trúc lão quỷ lại chơi chiêu bỏ con giữa chợ gắp lửa bỏ tay người thế này.
Cửu Thiên rút trọng kiếm ra đánh ‘keng’ một tiếng, chặn ngang Thập Phương đỉnh đang bay tới.
Chiếc đỉnh trong suốt ẩn chứa một luồng Ngũ Hành Chi Lực, thoáng chốc đã lan tràn khắp bốn phía.
“Chết tiệt, các vị sư huynh, ra tay đi!”
Cửu Thiên gào lên. Trúc lão quỷ làm như vậy khiến bọn họ muốn không ra tay cũng không được.
Ngay sau đó, bạch hổ gầm vang một tiếng đáng sợ, quay đầu vọt về phía đám người Cửu Thiên.
Hàn Liên lập tức rút Bích Thủy Trường Thiên kiếm ra, Sở Trực với Sở Chính cũng lấy ra vũ khí của mình.
“Grào!”
Bốn người đồng thời ra tay, canh kình mạnh mẽ trảm thẳng lên ngời bạch hổ đang đánh tới.
Bạch hổ gào rú thảm thiết, lúc nó chiến đấu với luyện khí sĩ vẫn được xem như mạnh mẽ, vậy mà giờ lại bị đám người Cửu Thiên dùng canh kình đánh bay thẳng ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó con rồng lớn màu vàng trên cổng trấn giữ đã hoàn toàn sáng lên, phát ra một tiếng rồng gầm, sau đó cự long màu vàng cũng vọt ra.
Trúc lão quỷ cười mỉa một tiếng, tránh khỏi kim long, vọt thẳng vào cổng mà không hề quay đầu lại.
Thấy Trúc lão quỷ biến mất trước mắt mình, ánh mắt Triệu Thường hoàn toàn ảm đạm không chút ánh sáng.
Sư phụ của hắn lại dứt khoát vứt bỏ bọn họ không chút luyến tiếc.
Một luyện khí sĩ khác cũng như Triệu Thường, trên người chịu trọng thương nhưng chưa chết, thấy vậy phun ra một ngụm tâm huyết, hơi thở yếu dần đi.
Triệu Thường quay đầu nhìn luyện khí sĩ này, bi phẫn gào lên: “Lý sư huynh, Lý sư huynh!”
Luyện khí sĩ được gọi là Lý sư huynh kia quay đầu nhìn Triệu Thường một cái, từ cổ họng nghẹn ra một chữ: “ĐiU’ Sau đó, hắn nuốt xuống một hơi cuối cùng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Triệu Thường đi tới cạnh Lý sư huynh, thống khổ cuộn người lại.
Vốn dĩ vết thương của Lý sư huynh không tới mức chết, chỉ cần sư phụ không đi, vài viên đan dược là có thể giữ được tính mạng của Lý sư huynh rồi.
Nhưng sư phụ Trúc lão quỷ Phong Lịch của bọn họ lại lựa chọn rời đi không chút do dự, không quan tâm bọn họ sống chết thế nào.