Chương 327
Đằng nào thì bọn chúng cũng vào đây rồi, chuyện sống chết ai mà lường trước được.”
Trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, Trúc lão quỷ quay đầu lại.
Sau lưng ông ta, đám người Triệu Thường cũng bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Ánh mắt Triệu Thường quét qua đám người Hàn Liên, cuối cùng dừng trên người Cửu Thiên, liếc liếc mấy lần. Bởi vì Cửu Thiên đang nhìn hắn ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
Triệu Thường cũng không biết tại sao Cửu Thiên lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt đó, chẳng lẽ trên mặt hắn ta dính cơm à?
Triệu Thường khó hiểu quay đầu lại, hướng tâm mắt về phía cánh cổng trước mặt, ngay lập tức hắn †a bị thu hút bởi cánh cổng thần bí này.
“Đây là…”
Trúc lão quỷ vừa nhìn cổng vừa cười, khoa tay múa chân, bắt đầu sờ s oạng lung tung trên cánh cổng.
Sau đó thở dài nói: “Cổng trấn giữ, cổng trấn giữ cao ngàn trượng, ta đã có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp trên cánh cổng này. Không còn nghi ngờ gì nữa, phía sau cổng chắc chắn có tất cả những thứ mà ta muốn.”
Trúc lão quỷ bắt đầu liên tục truyền nguyên khí vào cánh cổng, muốn mở nó ra.
Hàn Liên ngoẹo đầu, nói: “Ông ta chỉ đang mở cổng thôi phải không? Sao tôi có cảm giác ông ta giống như một đại thần đang nhảy thế nhỉ.”
Cửu Thiên khẽ cười nhìn Trúc lão quỷ, cổng trấn giữ ư? Ngô Tân sư phụ của hắn đã từng nói cho hắn biết khá nhiều cách để mở cổng.
Chỉ là, trông có vẻ Trúc lão quỷ này không dùng đúng cách nào cả. Lúc này Cửu Thiên đang cân nhắc xem có nên giúp ông ta hay không.
Bỗng dưng Trúc lão quỷ như thể ấn trúng thứ gì đó trên cánh cổng.
Ngay sau đó, một con bạch hổ bỗng nhảy phốc ra khỏi cửa.
Trúc lão quỷ khiếp đảm hét lên, lật đật lui lại.
Hàn Liên cũng lui về phía sau, nhưng Cửu Thiên kéo hắn ta lại nói: “Đừng động đậy.”
Tiếng hổ gầm đỉnh tai nhức óc, con hổ lớn màu trắng đập một chưởng vào Trúc lão quỷ đang lật đật lui về phía sau.
Đương lúc cấp bách, Trúc lão quỷ phóng ra một luồng ánh sáng màu băng xanh, ngưng tụ thành một bức tường băng, giúp ông ta chống cự trước đòn tấn công của bạch hổ.
Nhưng dù có như vậy thì tường băng cũng hóa thành bột mịn trong nháy mắt. Cánh tay Trúc lão quỷ chảy máu đầm đìa, ông ta bay ngược ra xa ba trượng.
“Ngăn nó lại!”
Khóe miệng Trúc lão quỷ tràn ngập máu tươi, ông ta hét lên, tay trái bốc một nắm đan dược từ trong ngực bỏ vào miệng mình.
Mấy đệ tử của ông ta lập tức lôi ra các loại pháp khí, ánh sáng hợp lại lao về phía bạch hổ. Nhưng tất cả ánh sáng đều xuyên qua, không có lấy một luồng nguyên khí nào gây ra thương tổn cho bạch hổ. Mọi nguyên khí đều trút xuống cổng trấn giữ phía sau, hội tụ thành những luồng ánh sáng lưu chuyển giữa những hoa văn trên cửa.
Giây tiếp theo, bạch hổ gầm lên một tiếng.
So với ban nãy, tiếng gầm của nó bây giờ đã có thể mang theo đợt sóng khí, gầm đến nỗi đám người Triệu Thường phải liên tiếp lui về phía sau.
“Ngu xuẩn.”
Cửu Thiên nhẹ giọng nói.