Chương 318
“Ài, nếu nhà ta mà chịu chi cho ta một xíu, ta sẽ để ý số tiền ít ỏi xíu xiu này ư…
Hàn Liên sư huynh ậm ừ trong mũi vài tiếng, sau đó thì thào vài câu cái gì mà đồ con rùa rụt cổ Thiên Hoàn…
Cửu Thiên hoàn toàn không biết Hàn Liên sư huynh kia đang nói cái gì, mà hắn cũng lười để ý.
Dưới chân núi Giám Bảo, Sở Trực và Sở Chính sư huynh đã đợi từ rất lâu.
Nhìn thấy Hàn Liên và Cửu Thiên đi tới, Sở Trực và Sở Chính sư huynh đều nở nụ cười rạng rỡ.
“Ha ha, hai vị sư đệ cuối cùng cũng đến. Hai người tuyệt đối không đoán được đâu, hôm qua bọn †a qua đêm ở Khúc lâu, tốn năm mươi đồng vàng một đêm lận đó. Nhìn binh khí trong tay bọn ta nè, đều là binh khí bách luyện thượng hạng đó nha, một đao một kiếm, cộng lại ước chừng cũng đâu đó tâm năm trăm đồng vàng đó.”
Sở Trực và Sở Chính vui vẻ cười, hai hàng mày hưng phấn giật giật.
Hàn Liên khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cửu Thiên, hỏi hắn: “Cửu Thiên sư đệ, chúng ta có nên đả kích bọn hắn chút không?”
Cửu Thiên gật đầu, làm động tác mời Hàn Liên ra tay.
Hàn Liên cười cười, lấy ra một tấm lệnh bài trong †ay áo. Đây chính là thẻ phòng ở Huân Hương các mà Hàn Liên đặc biệt lấy trộm đi.
“Ui trời, tam sư huynh, nhị sư huynh. Phong cách thưởng thức của hai người thật sự không ổn à nha.
Khúc lâu ấy à, năm mươi đồng vàng một đêm ấy à.
Có thế thôi mà các huynh cũng mang ra khoe cho được. Các huynh thấy gì đây không? Thẻ phòng ở Huân Hương các luôn đấy. Hôm qua đệ và Cửu Thiên sư đệ tiêu tám trăm đồng vàng, hưởng thụ một đêm thật sảng khoái ở đó. Số tiên hai người các huynh đã chỉ có đáng là gì đâu. Vậy mà cũng đem ra khoe với bọn ta.”
Sở Trực và Sở Chính trợn to hai mắt.
Sau đó, Sở Trực bước tới, thẳng tay giật lấy thẻ phòng Huân Hương các trong tay Hàn Liên. Sau khi nhìn kỹ một lúc, khóe mắt hắn co rúm lại: “Thật sự là thẻ phòng của Huân Hương các đó. Đừng nói hai người các đệ trộm của người ta đấy nhé? Đệ lấy đâu ra tám trăm đồng vàng hả, từ trước tới nay tên nhóc.
nhà đệ đến một đồng cũng phải nhét kỹ vào đũng quần cơ mà.”
Ánh mắt Hàn Liên láo liên: “Đúng là trộm thật.
Nhưng cái này không quan trọng. Mấu chốt là Cửu Thiên sư đệ mời khách đó nha. Ha ha, huynh không biết đó thôi, hôm qua đệ và Cửu Thiên sư đệ đã làm không ít chuyện lớn.”
Nói đến đây, Hàn Liên vừa đi vừa kể cho Sở Trực và Sở Chính nghe những gì hắn ta và Cửu Thiên đã làm ngày hôm qua.
Phải công nhận khả năng kể chuyện của Hàn Liên khá tốt, thổi phồng đến ba hoa chích chòe. Nếu biết thì còn có thể nghe hiểu rằng hắn ta đang nói về Cửu Thiên và bản thân, còn lỡ mà không biết, có khi lại tưởng rằng hẳn ta đang kể về cuộc chiến giữa thần và quỷ từ thời cổ đại xa xưa nào ấy chứ.
Ước chừng một canh giờ sau Hàn Liên mới nói xong.
Sở Trực và Sở Chính tự động bỏ qua cái mớ tự thuật lung tung của hắn, hỏi thẳng vào vấn đề then chốt: “Nói cách khác, hai đệ đi cướp của của ba học viên Âm Dương viện và một học viên Minh Tâm viện.”
Hàn Liên gật đầu nói: “Nghe cứ quái quái kiểu gì, cái gì mà cướp của cơ? Nhưng mà mọi chuyện đúng là thế thật.”
Sở Trực và Sở Chính thẳng thừng chìa tay về phía Cửu Thiên và Hàn Liên, Sở Trực đau khổ gào lên: “Hai vị sư đệ, xin hãy thương hại hai vị sư huynh bất hạnh này của các đệ đi.”