Chương 305

Giống như vừa rồi, kiếm quang đầu tiên là công kích tập trung, sau đó bắt đầu vòng ra đẳng sau.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, công kích lần thứ hai dễ chặn hơn nhiều, sau khi tiêu tốn một phen sức lực, Huyễn Tầm đã lôi được võ kỹ ra.

Vừa nhìn chữ trên mặt bìa, Huyễn Tâm đã cười.

“Phân Thần Thiên Huyễn Quyết. Đồ tốt, quyển này tôi muốn. Không ngờ trong tháp tu hành này thật sự có đồ tốt. Lão già đó ngược lại không lừa tôi.”

Cửu Thiên rất muốn hỏi lão già trong lời Huyễn Tầm là ai, nhưng lời tới cửa miệng lại không hỏi nữa.

Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Huyễn Tâm trực tiếp lấy ra một miếng ngọc bội bạch, bên trên có hoa văn phức tạp, rõ ràng là loại trận pháp nào đó.

Truyền canh kình vào, Huyễn Tầm hét lên với ngọc.

bội: ‘Lão già. Ta lấy được võ kỹ rồi, chính là quyển này. Ta trực tiếp mang đi nha!”

Cửu Thiên ghé lại liếc nhìn, huyễn ảnh hiện ra trong ngọc bội, nghiễm nhiên là gương mặt đó của viện trưởng.

Viện trưởng bất lực nhìn Huyễn Tầm nói: “Ngươi muốn học thì học, cần gì phải mang đi.”

Huyễn Tâm nói: “Ta không thích nhất võ kỹ ta từng học, người khác cũng biết. Dù sao người dùng chiêu thức giống ta càng ít càng tốt. Võ kỹ ta lấy đi đây, cùng lắm đợi ta luyện xong hết rồi thì trả lại cho ông.”

Viên trưởng lắc đầu nói: “Bỏ đi, ngươi cầm đi.”

Nói xong, một đạo ánh sáng phóng ra từ trong ngọc bội, truyền vào trong sách trong tay Huyễn Tâm, một chút ánh sáng đỏ từ trong gáy sách bay lên, sau đó biến mất ở trên không. Như vậy, ký hiệu mà học viện võ đạo truyền vào quyển sách này hoàn toàn biến mất, quyển sách này cũng trở thành vật cá nhân của Huyễn Tầm.

Huyễn Tâm cất ngọc bội đi, để sách vào trong sợi chỉ đỏ đeo ở cổ tay trái.

Không cần nghỉ vấn, sợi chỉ đỏ trên tay cô ta chắc chắn cũng là vật hư không. Làm xong tất cả chuyện này, Huyễn Tâm mỉm cười nói với Cửu Thiên: “Ha ha, một quyển võ kỹ địa cấp về tay. Loại võ kỹ địa cấp như này được lão già của học viện võ đạo coi như bảo bối, sẽ không để học viện mang ra khỏi tháp.

Nhưng ông ấy tự giải trừ cấm chế thì có thể. Võ kỹ linh cấp có thể mang ra ngoài, địa cấp thì không được, cái quy tắc chết tiệt. Ha ha, tôi sẽ không trả lại cho ông ấy đâu. Sau này mang quyển võ kỹ này về nhà, tôi còn có thể cho em gái của tôi tu luyện, nói không chừng còn có thể cho heo tôi nuôi tu luyện nữa.

Cửu Thiên nghẹn lời, thì ra cô ta tính toán như Vậy.

Bàn chân dùng sức giãm mấy cái vào cái đầu to của khôi lỗi màu vàng, Huyễn Tầm nói: “Được rồi, đồ †o xác ngu ngốc, chúng tôi xong rồi. Đưa chúng tôi ra ngoài đi.”

Cửu Thiên vội nói: “Đợi đã. Tôi còn một chút thời gian. Tôi muốn đi xuống mấy tầng dưới lấy thêm vài quyển võ kỹ.”

Huyễn Tâm nghỉ hoặc nói: “Mấy tầng bên dưới ư? Cậu là nói những võ kỹ linh cấp đó sao? Muốn những võ kỹ vô dụng đó làm gì.”

Cửu Thiên khẽ mỉm cười nhìn Huyễn Tâm, không trả lời.

Người giống như Huyễn Tầm, có võ tôn Âm Dương Cảnh làm sư phụ, một vài võ kỹ linh cấp đương nhiên không tính là gì.

Nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, võ kỹ linh cấp vẫn rất hữu dụng, không thấy bảo vật trấn gia của Lục gia bọn họ chẳng qua chỉ là một quyển võ kỹ linh cấp sơ giai sao. Lấy thêm mấy quyển, đến lúc đó mang về nhà, cũng coi như cống hiến cho gia tộc. Huống chỉ, Cửu Thiên còn nhớ phải lấy một quyển cho Linh Bối.”

Huyễn Tâm nhìn nụ cười của Cửu Thiên, xua tay nói; “Được rồi, được rồi. Tôi đi kiếm chung với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện