Chương 279
Cửu Thiên ho nhẹ một tiếng, nói với Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh ở trong viện ăn như vậy thì thôi, hiện tại có phải nên nhã nhặn một chút không.”
Hàn Liên dừng động tác, lau hạt cơm bên khóe miệng, nói: “Có sao đâu. Linh Bối sư muội, có lẽ muội không biết, ở Nhất Nguyên viện của chúng tôi, người ăn chậm sẽ đói. Muội đừng nhìn Cửu Thiên sư đệ bây giờ rất nhã nhặn, thực ra ở trong viện, ăn nhanh không ai bằng, ta cũng giành không lại đệ ấy”
Sắc mặt Cửu Thiên vặn vẹo, nhưng Linh Bối lại cười vui vẻ, nói: “Vậy sao? Viện các người thú vị vậy à. Minh Tâm viện chúng tôi rất nhàm chán. Một mình ở trong viện lớn, đồ ăn đều là người ta làm xong đưa tới. Ngày thường ta cũng chẳng mấy ra ngoài. Các người đều tự nấu nướng sao?”
Hàn Liên nói: “Vốn là luôn như vậy. Bây giờ thì đổi thành Tiểu Hắc nấu rồi. À, Tiểu Hắc là linh thú của Cửu Thiên.
Linh Bối kinh ngạc nói: “Linh thú nấu ăn?”
Hàn Liên toét miệng lộ ra rau dính trên răng nói: “Đúng vậy, thần kỳ nhỉ. Tiểu Hắc nấu cũng rất ngon.
Mặc dù không so được với nơi này, nhưng mùi vị không tệ. Có cơ hội muội có thể đến Nhất Nguyên viện chúng tôi dạo xem. Cửu Thiên, đệ ngây ra làm gì, gọi thêm vài món. Huynh vẫn ăn được.”
Cửu Thiên bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng lười kêu Hàn Liên lấy rau dính trong miệng, quay đầu gọi thêm vài món.
Mắt Linh Bối phát sáng nói: “Vậy ta nhất định phải đến kiến thức xem. Đúng rồi, các huynh muốn tham gia cuộc thi xếp hạng học viện lần này chứ?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Chuẩn bị tham gia.”
Linh Bối cười nói: “Tốt quá rồi. Ta cũng muốn tham gia. Đến lúc đó chúng ta có thể cọ xát một chút. Các huynh lợi hại như vậy, nhất định phải chỉ dạy ta nhé.”
Linh Bối chớp chớp mắt, mê hoặc Hàn Liên khựng lại.
Hàn Liên cười to: “Dễ thôi, dễ thôi. Ta cảm thấy muội để Cửu Thiên sư đệ một mình hướng dẫn muội là được rồi. Tốt nhất hướng dẫn ra một đứa bé…haha, tôi không nói gì cả.”
Cửu Thiên thật hận không thể trực tiếp bóp chết Hàn Liên, tên này cái gì cũng dám nói ra.
Thấy ánh mắt sát khí của Cửu Thiên, Hàn Liên thông minh ngậm miệng. Cửu Thiên vội chuyển đề tài: “Hàn Liên sư huynh. Ta thấy canh kình của Lãnh Tử Thâm kia không kém, huynh làm sao một cú đá bay hắn.”
Hàn Liên vội suyt một tiếng: “Chuyện này à, nói thật với đệ. Huynh hơi phá giới rồi, mặc dù là dùng chân. Nhưng tôi vẫn là dùng chiêu công pháp kia.
Đến giờ chân còn đau đây.”
Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu. Linh Bối lại hoàn toàn không hiểu.
Hàn Liên lắc lư đầu nói: ‘”Hề hề, dù sao sư tôn cũng không biết huynh đã luyện chiêu này tới chân.
Ông đưa là kiếm pháp, huynh dùng là chân pháp, không tính là phá giới đi. Đợi tới cuộc chiến xếp hàng học viện, huynh phải khiến đám khốn khiếp của học viện khác kiến thức sự lợi hại của ông đây.”
Linh Bối cười nói: “Haha, lần này Nhất Nguyên viện các anh nhất định có thể tỏa ra hào quang.
Đúng rồi, cái này hẳn có ích với các anh. Các anh có muốn xem thử không.”
Thò tay mò tìm trong hà bao một trận, Linh Bối lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.
Cửu Thiên và Hàn Liên cầm giấy lên chăm chú nhìn, hai chữ to rõ ràng phía trên.
“Võ bảng”
Hàn Liên cầm giấy lên, tờ giấy mỏng manh, từ trên xuống dưới chằng chịt tên người, hơn năm mươi người.
Linh Bối cười nói: “Tin tức tôi tốn một đồng vàng mới mua được đấy.”