Chương 272
Một tiếng keng vang lên, Dụ Lãng bị chém lún vào đất, canh kình toàn thân đều run lên.
Rèn thép khi nóng, Cửu Thiên lại tung một kiếm ra, nhưng lúc này, Dụ Lãng lại nhảy lên như một con cá chép, sau đó vung rìu chém xuống.
Khi lưỡi rìu còn chưa chém tới chỗ Cửu Thiên, hắn đã không chút khách khí dùng tay trái chưởng một cú vào eo đối phương.
Băng Sơn quyền!
Sức mạnh tràn ra, Dụ Lãng bị một chưởng đánh văng.
Hắn ta vặn người trên không một cái rồi rơi xuống, lòng bàn chân đã lún sâu vào đất.
Một chuỗi công kích trong chớp mắt khiến các đệ tử khác sững sờ. Sắc mặt của Lãnh Tử Thâm và Yên Hoài đều vô cùng tệ.
Những đệ tử đặt Dụ Lãng thắng đều hét lớn.
“Sao có thể, Dụ Lãng của Âm Dương viện và lại yếu thế trước một tên tiểu tử của Nhất Nguyên viện.”
“Dụ Lãng, ngươi chưa ăn cơm sao?”
“Dụ Lãng, tung đại chiêu đi, chiêu thức mạnh mẽ của Âm Dương viện đâu rồï?”
Mi mắt Dụ Lãng giật giật, lúc này hắn ta mới hiểu ra mình đã đá trúng tấm sắt rồi.
Cửu Thiên mỉm cười, vừa nãy hắn chỉ mới dùng một lượng canh khí rất ít, rất rất ít.
Nếu Dụ Lãng đã dùng bảy phần sức mạnh thì Cửu Thiên còn dùng chưa tới một phần.
Sự chuyển hoá gấp 20 lần đúng thật không phải trò đùa.
Cửu Thiên cười cười ngoắc ngón tay về phía Dụ Lãng.
Cử chỉ khiêu khích như vậy khiến hai mắt Dụ Lãng như nứt ra, lửa giận đều sắp mắt ra từ mắt hắn ta rồi.
Dụ Lãng đặt rìu lớn trước ngực, canh kình toàn thân lại dâng lên.
Khai sơn nhất thức!
Dụ Lãng sải bước về phía trước rồi vung rìu về phía Cửu Thiên. Lưỡi rìu giải phóng năng lượng rồi bắn thẳng tới.
Cửu Thiên chỉ đơn giản là vung trọng kiếm thẳng đứng. Trước uy lực của chiếc rìu, cơ thể của hắn còn không hề run rẩy.
Dụ Lãng nhanh chóng xông lên, cánh tay hoá thành bóng liên tục chém xuống 18 lần.
Bùm bùm bùm bùm!
Vô số ng nổ vang lên, khói bụi mù mịt khiến mọi người đều không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Lãnh Tử Thâm mỉm cười: “Tuy tu vi của Dụ Lãng sư đệ khá thường nhưng chiêu thủ phủ này quả thật không tệ. Vị sư đệ của ngươi e là không chịu nổi rồi.
Ta nghĩ thắng thua đã định”
Hàn Liên vẫn vô cùng bình tĩnh. Mọi khi đánh nhau, Hàn Liên kích động như thế mà bây giờ lại trấn định không ai sánh bằng.
Hắn ta cười toe toét: “Chỉ với ánh mắt của ngươi mà có thể nhìn ra thắng thua sao, nực cười.”
Lãnh Tử Thâm bị lời của Hàn Liên chặn họng, hắn †a nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử đợi đó, mi sẽ cười không nổi nữa đâu.