Chương 246

Trong sân, Hàn Liên sư huynh không có kiếm không ngừng lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách.

Triệu Mẫn thế công kinh người, chân thân đã không nhìn thấy nữa. hỉ thấy vô số tàn ảnh của Triệu Mẫn đang xuất kiếm, mỗi một đạo kiếm quang đều rất hoa lệ, nhưng không chạm tới góc áo của Hàn Liên.

Hàn Liên cứ lùi mãi, Triệu Mẫn liều mạng đuổi giết.

Đại sư huynh nói: “Kiếm pháp hào nhoáng không thật, lãng phí sức lực.”

Sư huynh Sở Chính cũng nói: “Nhìn thì đẹp mắt đấy nhưng thực tế lại chẳng hiệu quả mấy. Kiếm quyết của Hàn Liên đã luyện thành, cô ta thua rồi.”

Vừa dứt lời, Cửu Thiên nhìn thấy sư huynh Hàn Liên hóa ra một thanh kiếm trên tay trái, ngay sau đó, một luồng sáng lóe ra từ kiếm.

Keng!

Một thanh kiếm cắm trên mặt đất, thân kiếm khẽ rung lên.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó, thấy Bích Thủy Trường Thiên Kiếm rõ ràng đã bị đánh ra xa đã bay trở lại, cắm thẳng xuống đất.

Ảo ánh biến mất, Triệu Mẫn cảm thấy trên cổ ẩm ướt, đưa tay chạm vào thì thấy máu tươi.

Trên cổ cô ta có một đường máu, chỉ là rách da, chưa chạm tới thịt.

Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn Hàn Liên, sau đó cả khuôn mặt trở nên hung dữ.

Hàn Liên đứng trước Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, lạnh lùng nhìn Triệu Mẫn, nói: “Thắng bại đã rõ, cô lăn được rồi đấy. Vừa nãy, tôi chỉ cần dịch kiếm sang bên trái một chút là cô đã chết ngay tại chỗ rồi. Ai dà, ai bảo tôi thương hoa tiếc ngọc cơ chứ.”

Lang Kiếm đạo sư cũng sửng sốt, Triệu Mẫn là một học viên xuất sắc của Phiêu Miểu viện. Vốn dĩ ông ta muốn tiến cử một suất trong trong trận chiến phân loại học viên cho Triệu Mẫn.

Nhưng bây giờ…

Triệu Mẫn đang điên cuồng gào thét.

“Đồ tiểu nhân hèn hạ. Tôi không thua, là do anh đánh lén. Một tên rác rưởi của Nhất Nguyên Viện sao có thể đánh thắng được tôi, tôi phải giết anh!”

Hành động điên rồ của Triệu Mẫn khiến Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn nhíu mày.

Lang Kiếm đạo sư vội vàng nói: “Triệu Mẫn, không được!”

Ông ta còn chưa nói xong, Triệu Mẫn đã cầm kiếm lao tới, định giết Hàn Liên.

Hàn Liên không ngờ Triệu Mẫn dám ra tay với hắn ta.

Cửu Thiên đột nhiên đứng lên, nhưng lúc này, một bóng người từ đâu ra chặn trước mặt Hàn Liên.

Thân hình to lớn, cả người toàn thịt là thịt, giống như một bức tường thành, không phải là đại sư huyên thì còn ai vào đây.

Kiếm của Triệu Mẫn đâm vào bụng đại sư huynh. Ngay sau đó, cả người cô ta bật lại phía sau, đầu tiên là chạm đất, sau đó như một quả hồ lô lăn lông lốc mười mấy mét.

Lang Kiếm vội vàng bước đến đỡ được Triệu Mẫn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể Triệu Mẫn khiến cho cả người Lang Kiếm chấn động, thoáng chốc bị nội thương, ông ta ôm chặt lấy thân thể của Triệu Mẫn, lúc này mới khiến cô ta dừng lại.

Nhìn kỹ lại, Triệu Mẫn đã bất tỉnh, khóe môi chảy máu, thanh kiếm trong tay vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện