Chương 235
Giọt nước ẩn chứa lực lượng vô tận, nếu có ai có thể mở kinh mạch của Cửu Thiên ra, nhìn kỹ giọt nước này thì có thể nhìn thấy ánh sáng bảy màu chói mắt trong giọt nước này.
Cửu Thiên trong giấc ngủ say không có phát giác sự thay đổi của cơ thể của mình, một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, uy nghiêm đang xuất hiện ở trên người Cửu Thiên.
Đột nhiên, cường giả của cả Học Viện Võ Đạo đều có cảm ứng ở trong lòng.
Quay đầu, tất cả các cường giả đều nhìn về phía bầu trời đằng xa.
Bọn họ không biết cỗ lực lượng này tới từ đâu, nhưng bọn họ biết người sở hữu cỗ lực lượng này, tuyệt đối vô cùng đáng sợ.
Trong chính điện của Học Viện Võ Đạo, viện trưởng từ từ bay lên.
“Lực lượng đáng sợ, là thần binh xuất thế, hay là có người đột phá đến Âm Dương Cảnh?”
Viện trưởng nhíu chặt mày, tìm kiếm kỹ một phen, sau đó lẩm bẩm: “Không đúng, võ giả Âm Dương Cảnh cũng không có khí tức này. Rốt cuộc là cái gì?”
Trên bầu trời, Nhất Thanh sư tôn đang đi đường đột nhiên dừng lại.
“Lực lượng thật đáng sợ, Học Viện Võ Đạo dạo gần đây bị làm sao vậy, lẽ nào có cường giả bắt đầu đánh chủ ý vào Học Viện Võ Đạo sao? Không được, vẫn nên tới chính điện trước, tìm viện trưởng.’
Nhất Thanh sư tôn nhanh tốc độ bay, bóng người lập tức biến mất ở trên không.
Trong Nhất Nguyên Viện, Đạo Quang sư tôn trực tiếp lao vào trong phòng của Cửu Thiên.
Ánh mắt nhìn xung quanh, Đạo Quang sư tôn nhíu mày nói: “Chuyện lạ, lực lượng mạnh mẽ từ đâu ra.”
Lại nhìn kỹ sang Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn đột nhiên phát hiện vết thương trên người Cửu Thiên vào lúc này vậy mà đã lành hơn phân nửa.
Khẽ cười hai tiếng, Đạo Quang sư tôn cười nói: “Khả năng khôi phục giống như hoang thú, không uổng công ta cho ngươi dùng một viên đan dược. Cửu Thiên, nếu ngươi tỉnh thì ta truyền cho ngươi một vài võ kỹ thật sự lợi hại. Đến lúc đó ngươi sẽ không trách sư tôn ta nữa.”
Cửu Thiên dường như nghe được lời của Đạo Quang sư tôn, lông mi hơi rung lên.
Đạo Quang sư tôn lập tức nói hơi lớn tiếng: “Ngươi có thể nghe thấy sao? Ha ha, có thể nghe thấy là tốt. Muốn học võ kỹ cao thâm thì mau tỉnh đi.”
Lông mi của Cửu Thiên lại nhúc nhích.
Đạo Quang sư tôn đi tới, truyền một đạo canh kình vào trong cơ thể của Cửu Thiên, giúp Cửu Thiên nhanh chóng khôi phục thương thế, sau đó chắp tay đi ra ngoài.
Tiểu Hắc luôn ở dưới ngẩng đầu nhìn Đạo Quang, cũng chỉ có Tiểu Hắc biết khí tức mạnh mẽ vừa rồi từ đâu mà tới.
Nhe răng nhe vuốt với bóng lưng của Đạo Quang sư tôn, Tiểu Hắc quay đầu nhìn Cửu Thiên không rời.
Đột nhiên, Tiểu Hắc rít lên một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong cơ thể của Cửu Thiên, trên cánh tay của Cửu Thiên hóa thành một con hắc long chạy xung quanh.
Mà canh kình trong cơ thể Cửu Thiên lại không nghe khống chế bắt đầu chảy sang cánh tay phải của hắn.
Hắc long đang lượn quanh trong kinh mạch, có được sự ôn dưỡng của canh khí của Cửu Thiên, bắt đầu nhanh chóng lớn lên.