Chương 227

Giọng nói của Triệu Thường theo gió thổi tới “Sư phụ, người đó hình như đi rồi.”

Ông lão được Triệu Thường gọi là sư phụ bình tĩnh nói: “Là sau khi nhìn thấy chúng ta mới đi.”

Sau đó, ông lão nói với xung quanh: “Lão phu Phong Lịch, xin hỏi là vị đạo hữu nào luyện đan ở đây? Có thể ra ngoài nói chuyện không? Tại hạ tuyệt đối không có ác ý.”

Giọng nói văng vẳng ở trên cả Vân Sơn, Cửu Thiên không có ý đi ra.

Chỉ riêng nhìn thấy Triệu Thường thì Cửu Thiên không có khả năng nói chuyện bình thường với ông ta. Không nói cái khác, chỉ cần Triệu Thường nhìn thấy cái mặt nạ sắt này của hắn, 80% là sẽ đen mặt. Huống chi, ông lão tên Phong Lịch này còn là sư phụ của Triệu Thường.

Phong Lịch nhìn xung quanh, nhưng không ai đáp lại.

Lông mày hơi nhíu lại, Phong Lịch lại hét một tiếng.

“Tại hạ tuy lớn tuổi, luyện khí sĩ lại tàng tàng, nếu đã là đồng nguyên, không bằng hiện thân gặp mặt có được không? Giao lưu cọ xát, cùng tu nguyên khí, trao đổi đan phương, có được không?”

Cửu Thiên vẫn không nhúc nhích. Tuy hắn nghe ra, Phong Lịch hình như thật sự không có ác ý.

Triệu Thường nhíu mày nói: “Sư phụ, đối phương hoặc là đã đi rồi. Hoặc là tỏ rõ không muốn đi ra. Cần gì gọi hắn nữa.”

Phong Lịch quay đầu nói: “Ngu xuẩn. Con tưởng ở trong tỉnh Ninh Châu, đụng được luyện khí sĩ khác rất dễ dàng sao? Có thể gặp được một người thì đã may mắn rồi, nếu đan phương trong tay hắn có thể giao đổi, hoặc pháp môn của luyện khí sĩ, vậy thì chúng ta gặp may rồi.”

Triệu Thường há miệng, không nói chuyện. Hắn ta thật sự muốn nói với sư phụ, hắn ta ở thành phố Cửu Long nhỏ bé kia đã gặp được một người. Chỉ là không chỉ không đổi được đan phương, còn bù cả Ngũ Hành Đan của mình vào.

Đương nhiên, chuyện mất mặt như này, Triệu Thường sẽ không nói. Hắn ta chỉ hy vọng, khi còn sống có thể gặp lại luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt đó. Hắn ta nhất định phải thắng lại.

Phong Lịch thấy vẫn không có tiếng đáp lại, hơi gật đầu nói: “Vị đạo hữu này nếu đã không muốn lộ diện. Vậy thì đừng trách lão phu thăm dò. Tuy sơn mạch Kình Thiên lớn, nhưng lại là lãnh địa của Học Viện Võ Đạo, đạo hữu không mời tự tới, có chút làm hỏng quy tắc. Ta quả thật không thể không tra. Đắc tội rồi!”

Nói xong, tay của Phong Lịch bắt pháp quyết, lực lượng thiên địa ở xung quanh bắt đầu thay đổi.

Bằng mắt thường có thể thấy, vô số lực lượng của gió thay đổi trong tay ông ta, cuối cùng hình thành những chiếc lá liễu của gió trong suốt bắn về bốn phía.

Loại phương thức thăm dò này, ngược lại là lần đầu Cửu Thiên nhìn thấy.

Nhưng hắn không hề sợ, lá liễu của gió đó đi tới bên cạnh hắn cũng vòng qua rời đi.

Cửu Thiên đứng ở đó, Phong Lịch căn bản không tra xét được hắn. Chỉ là Phong Lịch dùng loại pháp quyết tra xét này, Cửu Thiên nhất thời cũng không dám động.

Phương pháp người hòa vào thiên địa của hắn chưa luyện tới đại thần, nếu di chuyển, nhất định sẽ dẫn động lực lượng thiên địa, thực lực của đối phương rõ ràng cao hơn hắn, Cửu Thiên không muốn bị tra ra.

Một lúc sau, Phong Lịch thu hồi nguyên khí của mình.

“Xem ra là đi thật rồi. Đối phương hành động nhanh như vậy, sợ rằng thực lực không yếu hơn ta. Thật sự không biết là luyện khí sĩ từ đâu tới.”

Triệu Thường lên tiếng nói: “Sư phụ, một luyện khí sĩ vô duyên vô cớ đến Học Viện Võ Đạo. Không phải là nhằm vào bảo vật đó chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện