Chương 223

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Luyện được Nhất Nguyên Đạo Quyết không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ cần đối mặt với sức mạnh thần hồn của Nhất Nguyên Võ Tôn để lại, không biết có bao nhiêu thiên tài điêu đứng.”

Đạo Quang sư tôn nói: “Những người bị ngăn lại không thể gọi là thiên tài. Dù tia thần hồn đó rất mạnh mẽ và không thể xóa đi, nhưng luôn có cách để vượt qua. Hay như ngươi và ta, thông suốt được Canh khí Chi Pháp điều khiển thần hồn, dùng kỹ năng để đột phá sức mạnh. Hoặc như Vô Song, dùng sự kiên nhẫn khiến thần hồn kính nể nhường đường.”

Nhất Thanh sư tôn gật đầu và nói: “Đúng vậy, nhưng như vậy cũng không thể luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết đến đỉnh cao được. Thực sự không biết khi nào mới có thể xuất hiện một thiên tài có thể đủ thông hiểu canh khí hoá thành Thần Hồn Chi Lực. Vậy thì, y bát của Nhất Nguyên Viện ta mới thực sự được truyền lại.”

Đạo Quang sư tôn lắc đầu nói: “Khó lắm. Thần Hồn Chi Lực do Nhất Nguyên Võ Tôn tự mình sáng tạo sau khi trở thành Cực Hạn cường giả. Với khả năng Cực Hạn cường giả của ông ấy, mới miễn cường tạo ra một pháp quyết nghịch thiên như vậy. Đời sau có thể học được một chút đã rất có ích rồi. Nếu có người có thể thật sự thông qua tia Thần Hồn Chi Lực đó, lĩnh ngộ ra được phương pháp canh khí hoá Thần Hồn Chi Lực. E là thiên phú của người đó còn hơn hơn cả Nhất Nguyên sư tôn một chút. Người như vậy mới có thể coi là tài năng ngời ngời, từ cổ chí kim chưa từng có, hãnh diện nhất cả đại lục này. Cho so với những thiếu niên hào kiệt khắp tất cả các nước trong thiên hạ này, thì cũng là thiên tài hàng đầu.”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Đúng thế, đúng thế. Năm đó, Nhất Nguyên Võ Tôn đã trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ trong trận so tài giữa tất cả các nước. Nếu Nhất Nguyên Viện ta có một học viên có thể tham gia trận so tài giữa tất cả các nước, vậy chính là ông trời che chở phù hộ.”

Đạo Quang sư tôn nói: “Đừng nghĩ về mấy chuyện không đáng tin đó. Cuộc thi tuyển chọn của Võ An Quốc, Học Viện Võ Đạo chúng ta còn chẳng biết có người có thể vào không nữa.”

Nhất Thanh sư tôn tự giễu: “Nhất Nguyên Viện ta bây giờ vẫn đang xếp cuối Học Viện Võ Đạo kìa, hehe.”

Đạo Quang sư tôn nói: “Cuối là cuối. Thứ hạng của Học Viện Võ Đạo là gì chứ?”

Nhất Thanh sư tôn nói: “Đúng là chẳng là cái gì. Nhưng nghe vẫn làm người ta thấy khó chịu. Do ngươi ít qua lại với các học viện khác. Nếu không thì ngươi sẽ biết. Vị trí thứ chín này khiến người ta chê cười nhường nào.”

Đạo Quang sư tôn nói: “Vậy đó cũng không phải việc của ta. Nếu ngươi có khả năng, thì bảo đám nhóc kia không cần công pháp Địa Cấp nữa mà đi lấy một thứ hạng về. Quy tắc không thể phá vỡ, dù sao thì Nhất Nguyên Võ Tôn đã qua đời trăm vạn năm rồi. Mà, chúng ta vẫn phải dựa vào Học Viện Võ Đạo để tiếp tục truyền thừa, ai bảo chi chính Nhất Nguyên chúng ta nhân số ít ỏi như vậy.”

Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn cùng lúc bật cười.

Tiểu Hắc vốn nằm duỗi người ở cửa, quay đầu lại liếc nhìn đám người Cửu Thiên vẫn đang ngủ say bên trong.

Vẻ mặt rõ ràng đang nói, ngay cả hoang thú như tui cũng thức dậy rồi, mà đám nhân loại mấy người còn đang ngủ, đúng là lười biếng.

Tiểu Hắc kêu hai tiếng, quay đầu đi lên núi. Nó sẽ lên núi tìm thức ăn về, đồng thời tu luyện Khiếu Thiên Thú Pháp của nó.

Thời gian đôi khi là một thứ vô cùng rẻ bèo, ví dụ như lúc một người tĩnh tâm tu luyện thì thời gian trôi nhanh hơn gió không để lại dấu vết.

Nửa tháng vội vã trôi qua, Cửu Thiên là người duy nhất còn lại tiếp tục tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện