Chương 219

Cửu Thiên cười nói: “Không thành vấn đề. Các vị sư huynh muốn tới lúc nào thì tới.”

Đại sư huynh ở bên cạnh, cười nói: “Sở Chính sư đệ, ngày mai cũng giúp ta sửa nhà một chút đi. Gần đây ta lại béo hơn rồi, sợ rằng căn phòng hơi nhỏ.”

Sở Chính nhìn bụng của đại sư huynh, nói: “Đại sư huynh, nói thật là thực sự không nhìn ra huynh béo lên, có phải là người sau khi béo đến một cảnh giới nhất định thì có béo nữa cũng không hiện rõ.”

Đại sư huynh vỗ vỗ bụng, nói: “Đừng coi thường những khối thịt này, một thân tu vi có thể đều dựa vào nó đấy.”

Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên đều hiểu mà gật mạnh đầu.

Cửu Thiên ở bên cạnh nghe thấy vậy lông mày hơi nhướn lên, thịt tương đương với tu vi?

Hắn có chút tò mò rốt cuộc đại sư huynh đã luyện loại công pháp gì.

Mặt trời chiều chếch về hướng tây, ánh chiều tà vàng óng rơi đầy sân viện.

Trên đầu Tiểu Hắc đội những món ăn ngon nóng hổi rồi đặt lên bàn. Lần đầu tiên nhìn thấy thú hoang làm đồ ăn, đại sư huynh và Đạo Quang sư tôn đều trợn tròn hai mắt.

Sau khi ăn đồ ăn ngon do Tiểu Hắc làm, đại sư huynh đã bị chinh phục, hai hàng nước mắt trong veo trực tiếp chảy ra.

“Năm năm rồi, năm năm rồi, cuối cùng cũng ăn được một bữa ngon.”

Đại sư huynh vừa khóc vừa nuốt từng miếng lớn. Người béo nên đương nhiên lượng cơm cũng nhiều, một bàn đầy thức ăn trong nháy mắt đã chui vào trong bụng của đại sư huynh gần một nửa.

Hàn Liên hét lớn: “Đại sư huynh, không thể không biết xấu hổ như vậy, huynh lại còn sử dụng Thiên Ảnh Thủ để ăn cơm, các vị sư huynh sư đệ tranh giành đi, còn không ăn nữa đại sư huynh sẽ ăn hết đấy.”

Thực ra không cần Hàn Liên kêu gào, những người khác cũng vội vàng bắt đầu ăn rồi.

Tiểu Hắc cũng lười để ý đến bọn họ, hai chiếc chân ngắn nhỏ buông thõng trên ghế, ngồi trên ghế như người vậy. Tiểu Hắc tự giữ lại cho mình một bát thịt lớn, bắt đầu ăn một cách vui vẻ.

Lúc này, Đạo Quang sư tôn cũng đã vén bộ râu của mình sang một bên và buông tay ăn.

Mỗi lần người của Nhất Nguyên Viện ăn cơm đều giống như một trận đại chiến, không chỉ phải nhanh chóng mà còn phải giành lấy thức ăn. Hiện tại còn cộng thêm hai người sinh lực nhanh tay, tu vi cao là Đại Quang sư tôn và đại sư huynh, ‘trận chiến’ càng thêm kịch liệt hơn.

Một lúc sau, thức ăn đã bị giành hết.

Đại sư huynh dùng móng tay khẩy kẽ răng, nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không đi đâu nữa, ta sẽ không đến Quỷ Ngự Linh Sơn kia bế quan nữa, thú hoang mạnh khắp nơi, muốn ăn chút đồ ăn còn phải phí sức tự mình đi giết. Vẫn là Nhất Nguyên Viện tốt, haha, từ nay trở đi Tiểu Hắc ngươi sống cùng ta rồi, ta sẽ bồi dưỡng ngươi trở thành đệ nhất linh thú trong thiên hạ.”

Đại sư huynh cười haha, nói.

Tiểu Hắc liếc nhìn hắn ta một cái rồi ôm bát đi ra chỗ khác ăn.

Đạo Quang sư tôn lắc đầu, nói: “Ta cũng sẽ không đi đâu nữa. Nhất Thanh, ngươi đã thu nhận được một đệ tử tốt. Không chỉ người tốt mà thú lại càng tốt hơn. Cửu Thiên, hay là ngươi để Tiểu Hắc ở lại Nhất Nguyên Viện làm thần thú hộ viện đi. Ta bảo đảm sẽ bồi dưỡng nó, không phải nó có huyết mạch long tộc sao? Ta sẽ ngày ngày cho nó ăn đồ ăn của huyết mạch long tộc, không đến mười mấy năm, ta có thể khiến nó trở thành một con rồng thực thụ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện