Chương 211

Địch ý tràn trề, binh đao tung toé.

Cửu Thiên chầm chậm rút thanh trọng kiếm sau lưng ra rồi nhẹ nhà đặt trên đất.

Dịch Thanh cũng rút một thanh trường kiếm, thân kiếm màu trắng bạc, toả ra hàn khí.

Những người xung quanh cũng tránh xa để nhường chỗ cho hai người. Hàn Liên hét lớn: “Cửu Thiên sư đệ, không cần cho hắn mặt mũi. Cứ đánh vào mặt ấy, bọn công tử sợ nhất là bị đánh vào mặt.”

Dịch Thanh sầm mặt, quét mắt về phía Hàn Liên.

Hàn Liên căn bản ngó lơ rồi tiếp tục hét.

Lúc này Cửu Thiên cũng vận công khí của mình.

Công khí dày đặc rắn chắc bốc lên như ngọn lửa khiến đệ tử Thiên Nhận Viện sững sốt.

“Canh kình của tên đó thật kỳ lạ. Như ngọn lửa vậy.”

“Hừ, e là không phải luyện từ phương pháp chính tông đâu.”

“Sao canh kình của tên đó trông giống nguyên khí của luyện khí sĩ thế.”

….

Những đệ tử cũ chưa từng thấy người mới so nhiêu nhỏ giọng thảo luận.

Dịch Thanh cười lạnh, dù canh kình có thế nào thì cảnh giới tu vi vẫn là điều cơ bản nhất. Dựa trên quan sát độ kết của khí công, đây chỉ khoảng nội chắn tam trọng mà thôi.

Tu vi thế này căn bản không thể uy hiếp tới hắn ta nổi. thậm chí có thể hắn ta còn không cần phải dùng tới kiếm thứ hai.

Dịch Thanh lập tức vận canh kình của mình.

Canh kình vô cùng bạo ngược, tuyệt đối là tu vi nội canh cấp chín.

Hàn Liên hơi cau mày, tên Dịch Thanh này, qua một khoảng thời gian không gặp, tu vi của hắn lại tăng thêm một bậc rồi.

Nội canh cấp chín, chỉ cần tiến thêm một bậc nữa thì thậm chí có thể xin làm đạo sư của học viện võ thuật luôn. Cửu Thiên sư đệ có thể đánh lại hắn sao? Hàn Liên cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

“Ra tay đi. Nếu không, lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội đâu.”

Dịch Thanh cười lạnh.

Không phải hắn ta xem thường đối phương. Nhưng khi đối mặt với một người có tu vi thấp hơn mình tận 6 bậc, Dịch Thanh thật sự không thể ra tay trước. Một cao thủ như hắn ta mà làm thế thì mất mặt lắm.

Cửu Thiên hơi mỉm cười. Nếu đối phương đã muốn hắn ra tay trước thì hắn ra tay trước thôi.

Trọng kiếm vung lên, Cửu Thiên sải bước rồi phóng tới trước mặt Dịch Thanh.

Một cái vung là một đường kiếm.

Đơn giản, trực tiếp chém xuống. Canh khí toàn thân còn không dao động.

Trước động tác này, Dịch Thanh bèn đưa kiếm lên chặn. Sự khinh bỉ trong lòng đã lên tới cực điểm.

Một tên võ giả cấp ba, ít nhiều cũng có vài chiêu thức gì lợi hại chứ. Đối phương cứ chém thẳng như vậy, chẳng lẽ là vì năng lực quá tệ hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện