CHƯƠNG 205

Sau khi suy nghĩ, hai vị sư huynh muốn mượn binh đao của Nhất Thanh sư tôn lên núi.

Nhất Thanh sư tôn có một chiếc rìu kỳ lạ, cực kỳ sắc bén, bất khả chiến bại, chặt gì đứt đấy. Có chiếc rìu này rồi, việc chặt cây sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng chuyện này không thể nói thẳng với Nhất Thanh sư tôn, họ cần phải viện một cái cớ mới có thể mượn rìu.

Không còn nghi ngờ gì nữa. cái cớ tốt nhất chính là giúp Cửu Thiên chặt cây làm nhà.

Thế nên, Cửu Thiên chỉ đành tiếp tục ở lại phòng của đại sư huynh thêm vài tháng. Đến hôm nay, cuối cùng Sở Trực sư huynh và Sở Chính sư huynh cũng mượn được rìu rồi vội vàng lên núi. Chắc không bao lâu nữa là quay về rồi

Bên ngoài, trận chiến giữa Hàn Liên và Tiểu Hắc cuối cùng cũng kết thúc.

Một người một chó thở hổn hển trong sân, người chó đều trừng mắt nhìn nhau.

Nhất Thanh sư tôn đẩy cửa ra rồi sờ lên cái bụng đầy mỡ, ông ta nhìn Hàn Liên rồi nói: “Hàn Liên, ta đến Ngự Linh Sơn một chuyến. Chắc đại sư huynh của con sắp xuất quan rồi, ta đến đón nó. Mấy ngày này, các con cứ ở trong viện ngoan ngoãn tu luyện, đừng ra ngoài gây sự đó.”

Hàn Liên cười cười: “Sư tôn, người cứ yên tâm. Thay con hỏi thăm đại sư huynh. Bọn con chờ huynh ấy sớm ngày trở về.”

Nhất Thanh sư tôn gật đầu sau đó bước lên không rồi bay vụt đi, rất nhanh, ông ta đã biến mất giữa tầng mây.

Hàn Liên chu miệng: “Đến khi nào ta mới có thể bay, haizz. Thôi vậy, Tiểu Hắc, hôm nay coi như chú giỏi. Ta không tính toán với chú nữa.”

Hàn Liên vung vài đấm về phía Tiểu Hắc rồi quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng lúc này, một bóng người chạy vụt vào.

“Tam sư huynh?”

Hàn Liên kinh ngạc kêu lên. Sở Trực trông vô cùng thảm thương, quần áo trên người đều nát bươm đầy lỗ. Như vừa bị vô số người dùng kiếm đâm.

“Có chuyện gì vậy? Nhị sư huynh đâu?”

Hàn Liên hét lên rồi vội vàng đi tới.

Sở Trực nói: “Đừng phí lời nữa. Cất rìu trước đã. Sau đó cầm kiếm theo ta lên núi. Nhanh lên, chết tiệt, bọn ta bị đám người Thiên Nhận Viện bao vây. Ta thoát ra được, nhưng Sở Chính vẫn còn trên núi đó.”

Hàn Liên vội vàng cầm lấy cái rìu từ tay Sở Trực. Sau đó vứt vào phòng mình.

Hàn Liên rút thanh Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm từ phía sau rồi lớn giọng: “Con mẹ tổ tông nhà nó, dám động tới nhị sư huynh của ta. Đã hỏi ta chưa, đi!”

Cửu Thiên nghe hai người ngoài sân nói chuyện, hắn hơi cau mày rồi đóng sách lại, sau đó mở cửa phòng ra: “Đệ cũng đi. Ít nhất cũng giúp được một chút.”

Sở Trực và Hàn Liên bỗng ngây người.

Hai người cúi đầu xuống, thấy Cửu Thiên không cầm sách trong tay. Hàn Liên cười lớn: “Haha, Cửu Thiên sư đệ, cuối cùng đệ cũng đọc xong rồi. Đi thôi, tiện thể cho ta xem thành quả tu luyện mấy tháng nay của đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện