CHƯƠNG 170

Vòng thứ tư, là một học viên dùng kiếm thuận tay trái, kiếm pháp gian xảo, đánh ra rất nhiều chiêu vô dụng, vừa đánh vừa chửi má nó. Cửu Thiên không khách khí với hắn ta, một kích băng sơn quyền đánh cho hắn ta bay thẳng ra ngoài đảo nhỏ, nếu không phải đạo sư dùng canh kình đuổi theo hắn ta đỡ được hắn ta, thằng nhóc này chỉ sợ sẽ trọng thương dài ngày. Nhưng Cửu Thiên cũng cho hắn ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Nhân số càng lúc càng ít, rất nhanh chỉ còn lại mấy chục người.

Mấy vị sư tôn âm thầm gật đầu, Tinh Uyên sư tôn chỉ vào một đảo nhỏ ở giữa, nói: “Cô nhóc kia là ai?”

Viện trưởng khẽ cười nói: “Đã nhìn ra rồi à? Là đệ tử của lão già đã cố ý đến chỗ chúng ta ăn trộm đó.”

Vẻ mặt Tinh Uyên không có biểu cảm gì nói: “Cô ta không cần so tài nữa. Vào thẳng Âm Dương viện của tôi đi. Tôi muốn nhìn xem, cô ta có thể trộm được bao nhiêu.”

Nói xong, Tinh Uyên liền truyền âm đến đạo sư trên đảo nhỏ, đạo sư nói với cô gái: “Học viên Huyễn Tầm, cô không cần phải so tài nữa. Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện đồng ý thu nhận cô, cô có đồng ý đi không?”

Huyễn Tầm thu lại dao nói: “Âm Dương viện sao? Ha ha, tôi chính là muốn vào Âm Dương viện. Nếu không cần so tài nữa, thì tôi về ngủ đây.”

Huyễn Tầm vui vẻ rời đi, cô ta rời đi dẫn đến những người khác đều quay đầu nhìn lại.

Cửu Thiên nhìn cô ta một cái, khẽ cười nói: “Cô ta lại đang làm gì? Chẳng lẽ lại có đặc quyền.”

Đang nghĩ ngợi, Huyễn Tầm chợt hướng về phía Cửu Thiên hô to: “Cửu Thiên, tôi đi Âm Dương viện đây, nếu cậu có thể thông qua, thì tới tìm tôi được không?”

Cửu Thiên sửng sốt một chút, chợt bất đắc dĩ cười, hắn cũng sẽ không vào Âm Dương viện.

Mà lúc này, học viên đối đầu với Cửu Thiên thấy Cửu Thiên thất thần, đánh một quyền về phía Cửu Thiên.

Cửu Thiên phủi tay một kiếm chặn trên người hắn ta, đẩy ngã hắn ta ra, chỉ bằng trọng lượng của kiếm đã có thể chặn lại đối phương, mãi đến khi đối phương không giãy giụa được nữa mới bất đắc dĩ nhận thua.

Phía trên, Huyền Chân sư tôn thấy biểu hiện của Cửu Thiên, cười nói: “Tên nhóc này không tồi, để cậu ta vào Thanh Kiếm Viện của tôi đi.”

Nói xong, Huyền Chân sư tôn cách không truyền âm cho Giang Thiếu Vinh đạo sự bên cạnh Cửu Thiên.

Giang Thiếu Vinh đạo sư quay đầu nhìn về phái Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, cậu rất may mắn. Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện nhìn trúng cậu. Hỏi cậu có muốn vào Thanh Kiếm viện không, nếu cậu đồng ý, thì không cần so tài nữa, có thể đi trước.”

Cửu Thiên hơi mỉm cười nói: “Không được, tôi không vào Thanh Kiếm viện.”

Giang Thiếu Vinh đạo sư ngơ cả người, lần đầu tiên ông ta thấy một học viên mới từ chối lời mời của sư tôn học viện, hơn nữa còn là viện xếp hạng hai Thanh Kiếm viện của Cửu đại học viện.

“Cửu Thiên, cậu cần phải suy xét rõ ràng. Là Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện nhìn trúng cậu, không phải đạo sư nào đó của Thanh Kiếm viện. Nếu cậu vào, chắc chắn sẽ nhận được chỉ dạy của Huyền Chân sư tôn ở Thanh Kiếm viện, đây là cơ duyên lớn đấy.”

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi biết, nhưng tôi không muốn vào. Tiếp tục so tài đi, cũng chẳng còn lại mấy người nữa.”

Giang Thiếu Vinh đạo sư thở dài một tiếng, quả nhiên là tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, sau này chắc chắn hắn sẽ hối hận.

Giang Thiếu Vinh đạo sư khẽ nhếch môi, dùng phương pháp truyền âm. Chỉ cần luyện đến Ngoại canh cảnh, truyền âm là một chuyện rất đơn giản.

Huyền Chân nghe được truyền âm, khẽ nhíu mày: “Thằng nhóc này, vậy mà dám từ chối tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện