CHƯƠNG 161

Lúc này tự nhiên Huyễn Tầm tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào mắt Cửu Thiên và nói: “Thứ nhất, thanh kiếm của cậu bị sao vậy, nó nặng quá. Với sức lực của tôi mà suýt nữa không nhấc nổi, nói cho tôi biết, lấy cái tu vi Nội Cang sơ kỳ của cậu, sao lại vung được thanh kiếm nặng thế này?”

Cửu Thiên chậm rãi nói: “Chuyện này tôi có thể không trả lời không? Liên quan đến công pháp võ kỹ của tôi.”

Huyễn Tầm cười nói: “Được. Nhưng cậu cũng cần biết rằng chỉ vì thanh kiếm nặng này của cậu, nên Vân Thiên Tước không thể cõng nổi cậu, làm tôi phải đặc biệt tìm Giả Thiên Tước tốt nhất để đưa chúng ta bay. Nếu cậu không nói với tôi, tôi sẽ đuổi cậu khỏi Giả Thiên Tước, để cậu tự mình đi.”

Cửu Thiên quay đầu lại nhìn Cửu Minh để xác nhận, hắn ta gật đầu, chứng tỏ những gì Huyễn Tầm nói là sự thật.

Cửu Thiên nuốt nước bọt, chẳng trách con chim khổng lồ như vậy, mỗi phần lưng thôi, chu vi hơn mấy dặm. Hóa ra là vua trong Vân Thiên Tước, Giả Thiên Tước!

Chẳng còn cách nào khác, Cửu Thiên nói: “Bởi vì tôi đã trích máu nhận chủ thanh kiếm này rồi, tôi có thể dùng, nhưng những người khác không thể dùng.”

Mấy lời này của Cửu Thiên nửa thật nửa giả, đúng là có chuyện trích máu nhận chủ. Sau khi sư phụ Ngô Tân của hắn luyện chế thanh kiếm xong, ông đã đặc biệt đặt một cấm chế trên thanh kiếm, cho phép Cửu Thiên nhận chủ một lần. Tuy nhiên, hiệu quả nhận chủ chỉ có tác dụng với thiên thạch Băng Tâm trên thanh kiếm, còn các bộ phận khác, bao gồm cả trọng lượng, hoàn toàn không hề thay đổi. Còn về việc người khác không thể sử dụng, đó là nói bậy thôi.

Tuy nhiên, Huyễn Tầm rõ ràng không thể nhận ra lời nói dối của hắn.

Mới vỡ lẽ ra ồ một tiếng, Huyễn Tầm nói: “Thảo nào. Tôi mới nói, tôi còn suýt cầm không nổi thì sao cậu cầm nổi. Được rồi, coi như cậu thật thà. Câu hỏi thứ hai, cậu làm sao để cho con hoang thú đó đi theo cậu, tôi nhớ tới lúc ban đầu ngay cả cậu nó cũng đốt mà.”

Câu hỏi này dễ trả lời hơn, Cửu Thiên vui vẻ nói: “Rất đơn giản. Tôi mang nó đi, để nó không bị cô giết. Sau đó cho nó ăn một miếng thịt nướng, nó liền đi cùng với tôi.”

Huyễn Tầm ngớ người nói: “Cái gì? Một miếng thịt nướng?”

Cửu Thiên cười nói: “Đúng vậy, chỉ là một miếng thịt nướng.”

Huyễn Tầm trợn trắng mắt: “Một miếng thịt nướng đã đổi lấy được một linh thú phụ thể. Cậu đúng là gặp phải vận may trên trời rơi xuống. Không đúng, phải là vô số vận may trên trời rơi xuống, vận may trên trời rơi xuống sắp bị cậu lấy hết rồi.”

Huyễn Tầm lẩm bẩm nói: “Tại sao tôi không tìm được một con linh thú như vậy.”

Cửu Thiên cười tủm tỉm nói: “Cô có thể thử cầm thịt nướng đi vào rừng, biết đâu có thể gặp được một con.”

Huyễn Tầm lớn tiếng nói: “Cậu cho rằng linh thú dễ tìm như vậy à. Được rồi, câu hỏi cuối cùng, cậu học phương pháp sở hữu linh thú phụ thể ở đâu. Cậu cũng là thành viên của Vạn Thú Các?”

Cửu Thiên cau mày hỏi: “Vạn Thú Các gì?”

Huyễn Tầm thất thanh nói: “Cậu ngay cả Vạn Thú Các còn không biết, vậy mà có thể dùng phương pháp sở hữu linh thú phụ thể?”

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết. Mà linh thú phụ thể là cái gì?”

Cửu Minh không nhịn được nữa nói: “Cửu Thiên, cậu không nhớ chuyện xảy ra ngày hôm đó sao? Tiểu Hắc của cậu đột nhiên bị bám vào cánh tay cậu, sau đó cậu dùng một đấm đánh chết tên mập mạp kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện