CHƯƠNG 160

Nhìn xung quanh, Cửu Thiên hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”

Bỗng Cửu Thiên nhìn thấy Tiểu Hắc đang nằm dài ra bên đó, tiếng ngáy rung trời, rõ là vẫn đang ngủ.

Huyễn Tầm cười nói: “Cậu đấy, vừa tỉnh lại mà không hỏi tình trạng của chính mình, lại đi quan tâm con hoang thú đó. À, cậu tên là Cửu Thiên nhỉ, tôi tên là Huyễn Tầm, sau này cậu có thể gọi tôi là chị Huyễn Tầm.”

Cửu Thiên hơi nhướng mày, Huyễn Tầm trước mặt nhìn không lớn hơn hắn, vậy mà lại bảo hắn gọi là chị.

Mỉm cười, Cửu Thiên không nói gì, bắt đầu ăn thịt và uống rượu. Thấy Cửu Thiên hoàn toàn không có ý gọi mình là chị, Huyễn Tầm có chút tức giận nói: “Cái tên này, tôi đã nói chuyện tử tế với cậu như vậy rồi, mà cậu còn làm kiểu đó.”

Cửu Minh ở bên cạnh nói: “Cửu Thiên. Cô Huyễn Tầm đã giúp chúng ta lấy được hoang thú biết bay, cũng chính vì có cô ấy mà cậu mới không bị đội hộ vệ Đông Sơn thành bắt đi. Cô Huyễn Tầm cũng đến Học viện Võ Đạo, nói không chừng sau này chúng ta là đồng môn đấy.”

Cửu Thiên nghe xong hơi sửng sốt, người con gái mỗi lần gặp mặt là lại ra tay với hắn này, thế mà lại thân thiện như thế?

Huyễn Tầm ngẩng đầu nói: “Sao, nhận ơn của người khác không phải nên nói tiếng cảm ơn à?”

Cửu Thiên để túi rượu xuống, nuốt miếng thịt trong miệng, nói: “Cảm ơn Cô Huyễn Tầm.”

Huyễn Tầm cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Nhưng cậu đừng tưởng rằng chuyện cậu trộm bảo vật của tôi đã xong. Đi học viện chờ cậu hồi phục, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

Cửu Thiên cười khổ, liền biết cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy, nhưng cô gái tên Huyễn Tầm này tính cách cũng không tệ. Quang minh chính đại, chính trực thẳng thắn.

Suy nghĩ một hồi, Cửu Thiên nói: “Cô Huyễn Tầm, tôi thật sự không thể trả lại bảo vật cho cô. Hay là tôi lấy mấy viên đan dược đền bù cho cô.”

Huyễn Tầm ngạc nhiên nói: “Cậu còn có đan dược sao? Nếu tôi biết sớm thì đã nhân lúc cậu hôn mê soát người cậu một lượt rồi. Nói đi, đan dược gì. Những đan dược bình thường không tính. Tôi biết bảo vật đó là thứ cực tốt. Đừng hòng lấy mấy thứ linh tinh ra lừa tôi.”

Cửu Thiên xoay người lại để chặn tầm nhìn của Huyễn Tầm và Cửu Minh, lấy ra một lọ nhỏ từ trong chiếc nhẫn.

“Bách Luyện Đan, là đan dược cấp năm, coi như là bồi thường cho cô.”

Nghe được ba chữ Bách Luyện Đan, Cửu Minh nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt đưa cho cậu à?”

Cửu Thiên khẽ gật đầu, trong mắt Cửu Minh có vài phần hâm mộ và ghen tị, trận đấu đan ở trước cửa nhà họ Cửu ngày hôm đó, thật ra Cửu Minh cũng chen vào trong đám người xem. Đối với Tiên sinh mặt nạ sắt, Cửu Minh ngưỡng mộ vô cùng. Mà lúc này, nhìn thấy Bách Luyện Đan mà Tiên sinh mặt nạ sắt luyện chế ngày đó lại nằm trong tay Cửu Thiên, Cửu Minh ngạc nhiên không thôi.

Một lúc sau, Cửu Minh nói: “Quả nhiên, cậu và Tiên sinh mặt nạ sắt có quan hệ rất tốt.”

“Chỉ là một viên đan dược cấp năm thôi, tôi còn tưởng là đan dược tốt gì.”

Huyễn Tầm có chút xem thường, cầm lấy lọ thuốc ngửi một hơi.

“Cũng được đấy, loại bình thường. Nhưng xét tới bây giờ cậu cũng không lấy ra được thứ gì hay ho. Đan dược này tôi lấy, xem như đã trả hết một phần mười. Sau này, đợi cậu có đồ gì tốt, tôi sẽ bốc lột từ từ.

Cửu Thiên thầm nghĩ, ra cô cũng biết đó là bóc lột.

Huyễn Tầm mỉm cười, đặt đan dược vào trong túi vải nhỏ màu đỏ quanh eo của mình, nói: “Được rồi. Cửu Thiên, bây giờ tôi có một số câu hỏi muốn hỏi cậu. Cậu phải thành thật trả lời cho.”

Cửu Thiên nói: “Vấn đề gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện