Đằng khác, Giang Thần Vũ sau khi được đưa đi thì cũng chẳng hiểu chuyện gì, cậu cũng chẳng hiểu sao bản thân mình lại ngồi yên để hai người lạ mặt này đưa đi.

Tới khi xe dừng lại để đổ xăng, Giang Thần Vũ đã tự ý rời đi khi không ai chú ý tới mình.

Những hành động của cậu sớm đã lọt vào tầm mắt của Mặc Lăng Tần.

“Con lại muốn đi đâu?”

Cậu bị hắn chặn một bước không cho đi.

Với một cậu nhóc cá tính đặc biệt như Giang Thần Vũ, cậu trực tiếp vòng đường khác đi qua và không nói thêm thứ gì.

Với sự hỗn hào bất ngờ của đứa trẻ được coi là Mặc Lăng Vũ trong mắt Mặc Lăng Tần, hắn ta cho đây là vô lễ và trực tiếp đánh mạnh vào đầu cậu bé không chút nương tay.

“Ta nhớ mình đã dạy con phải trả lời bất cứ câu hỏi nào ta đặt ra rồi đúng chứ?”

Sau khi bị đánh mạnh một cái vào đầu, Giang Thần Vũ quay lại nhìn tên đàn ông cao lớn kia, ánh mắt cũng không keo kiệt, buông ra một tia oán hận.

“Anh, đừng đánh nó nữa.”

Vũ Thư Kỳ sợ sự tình ngày càng căng thẳng, thế nên mới chạy tới cầm lấy tay Mặc Lăng Tần như nhắc nhở anh dừng tay lại.

Nhưng anh ta vốn còn chẳng để tâm tới người bên cạnh là ai, trực tiếp hất tay để vợ mình ngã ra xa.

Không có ai ở đó, cũng chẳng ai tiếc thương cho cô, chỉ có Giang Thần Vũ một cậu nhóc mới gặp chưa tới 30 phút, chạy tới cạnh cô lo lắng.

“Cô không sao chứ?”

“Ta không sao.


Con có thể yên lặng ngồi cạnh ta được không? Chỉ lần này thôi.”

“...”

Thấy biểu cảm hỗn độn của cô, Giang Thần Vũ cũng buông lỏng không đối đầu với tên đàn ông khốn nạn kia nữa.

Cậu an phận ngồi vào xe, coi như không có chuyện gì mà tiếp tục đi tới một nơi cậu ta còn chẳng biết là đâu.

Tiếp tục, lại tới với câu chuyện của Mặc Lăng Vũ kia…

“Chú là ai? Có phải chú Giang không?”

“Sao cháu lại hỏi câu đó?”

Nghe lời của Mặc Lăng Vũ, Giang Thần Long có hơi nhướng mày bất ngờ.

“Mẹ cháu nói chú là ông chú bán hoa đó, còn nói chú rất ngốc nữa.”

Nghe tới đây Giang Thần Long có vẻ hơi giận, rõ ràng anh tự xưng là kị sĩ Hướng Dương, đâu ra mà ông chú bán hoa chứ…

“Thôi, chú dụ mày.


Mày về với chú không? Chú sẽ dắt mày ăn đủ thứ trên đời.”

“Ăn lựu đạn hả chú? Bố cháu tặng cho chú á.”

Câu trả lời thẳng thắn này khiến anh ta đứng hình hồi lâu.

So với cậu con kia của anh thì tên nhóc này cá tính hơn hẳn.

“Chú đã trao đổi với mẹ cháu rồi.

Cháu dù không muốn cũng phải đi theo chú đây thôi.”

“...”

“Sao cháu phải tin chú? Cháu không ở cạnh bà ấy sẽ có chuyện lớn đấy.”

“?” Giang Thần Long không hiểu lời đó của cậu là có ý gì.

“Thôi bỏ đi, chú ngốc vậy chắc cũng không hiểu đâu.”

Chưa hết, cậu lại nói:

“Chú vào đây được chắc cũng ra được nhỉ? Đưa cháu tới chỗ mẹ cháu được chứ?”

Giang Thần Long vốn định lén bắt Mặc Lăng Vũ đi.

Ai dè cậu bé lại muốn anh đưa đến chỗ mẹ cậu.

Thế này chẳng phải tạo điều kiện cho anh bắt đi luôn sao?

Anh cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức anh đưa cậu ra khỏi nơi ấy.

[...]

“Vậy anh… anh là?”

Khả Hân nằm trên giường và được Giang Thần Vũ kể chuyện ngày xửa ngày xưa.

Cô sau khi nghe kể chuyện được tới đây thì không cản nổi bản tính tò mò của mình.

Cô còn ngồi hóng chuyện thế này, ai lại đồn cô chết rồi không biết…

“Em đoán xem tôi là ai?

Khả Hân mắt chữ o mồm chữ a, cô thật sự không dám tin vào sự thật khó tin này.

“Thôi, em cứ ngồi yên trên giường đi.


Nghỉ ngơi cho tốt, anh phải đi tới tham gia cùng đám người kia rồi.”

Khả Hân nằm trên giường, hôm ấy quả thật Tần Gia Luân chút nữa khiến cô chết rồi.

Đạn bắn ra hơi không chuẩn xác nên cách tim vẫn còn một đoạn, còn cô khi ấy ngã xuống cũng dừng một nhịp thở.

Nếu không phải Giang Thần Vũ tới kịp, có lẽ cô đã trở thành một nắm đất rồi…

“Vũ… cảm ơn anh!”

Ánh mắt Khả Hân lộ ra một tia ấm áp, hơn thế cả là sự biết ơn vô vàn về những thứ anh đã làm cho cô.

Cô đã nằm trên giường hơn một tháng, tuy sắc thái trên khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng với dáng mắt sẵn ánh cười, khuôn mặt của cô cũng tươi tắn hơn vài phần.

Giang Thần Vũ chỉ gật gù, bởi nếu anh nói thêm, anh sẽ không biết mình sẽ phải nghe thêm bao lời cảm ơn nữa…

Anh ra ngoài, đi ngang qua một người phụ nữ độ tuổi trung niên, bà ta nhìn anh với đầy sự chán ghét.

Rồi đi ngang qua anh mà bước vào trong căn phòng anh vừa mới bước ra.

Bà không đóng cửa, cho lên tiếng của bà ta nói vọng ra mồn một:

“Giang Nguyệt, con có thấy chỗ nào bất ổn không?”

“Mẹ Lan à… con không sao cả mà.”

Người vừa lướt qua là Ý Lan, cũng là mẹ của Giang Thần Vũ.

Đối với sự lạnh nhạt của mẹ mình, Giang Thần Vũ cũng dần quen và chẳng để tâm mấy nữa.

Dù sao, anh cũng không được coi là con của bà…

Thay vì đứng đó suy nghĩ vớ vẩn, Giang Thần Vũ cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

Đằng khác, phía Mặc Lăng Vũ cùng Tần Gia Luân sau khi chuẩn bị một tháng, cuối cùng cũng quyết định chấm dứt tất cả.

Nguyên do của mọi chuyện cần được giải quyết trong giây phút ấy.

“Mặc Lăng Tần, đã tới lúc ông ta phải đi thú tội với diêm vương rồi.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện