Trans: Murasaki

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bây giờ tôi có thể tới bãi đất trống, nhưng xỏ ủng làm vườn trong khi mặc bộ đồ này thì không hợp lắm….

Nếu tôi nhớ chính xác thì trong bộ đồ này chứa một đôi ủng nữa. Thử mang nó xem.

Tôi thò tay vào túi của bộ đồ con mèo.

Sột soạt sột soạt.

… Thấy rồi, là nó phải không?

Tôi đặt đôi ủng vừa moi từ túi ra trước mặt rồi ngắm nghía. Đôi ửng này được thiết kế một cặp với bộ đồ.

Tôi giơ đôi ủng lên săm soi. Trên thân ủng phủ một lớp lông dày mềm mại. Dưới đế… có hình bàn chân mèo. Thiết kế tỉ mỉ vậy luôn à?!

Tôi ngồi xuống ghế và xỏ chân vào ủng. Sau đó nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương.

Yep, y chang một con mèo con.

Trong gương là hình ảnh một con mèo mướp biết đi bằng hai chân. Papan đã cực kì phấn khích khi xem tôi mặc bộ đồ này.

Xui cho ông ấy là lúc đó tôi lại không mang ủng.

Tôi đứng dậy khỏi ghế và đi đến bãi đất trống.

Kyu! Kyu!

“Hở?!”

T…Tiếng gì vậy?!

Tôi thử nhấc chân lên rồi giậm xuống.

Kyu!

….Oiiii! Đôi ủng này phát ra tiếng à?! Mang nó thì làm sao tôi lén lút hành sự được?! Bình thường mèo di chuyển nhẹ nhàng lắm mà?!

“Hầy, sao cũng được… giờ đi cái đã.”

Tự nhủ xong, tôi lập tức đi đến bãi đất trống, lần này là đi thật nhá.

Kyu! Kyu! Kyu!...

--------0--------

Bãi đất trống phía sau tòa nhà.

Giờ thì… hạt của Momo-sensei thế nào rồi? Tôi chỉ vừa gieo nó tối qua… nên hẳn là hạt chưa nảy mầm.

Khi quan sát chỗ gieo hạt, tôi thấy… có một chồi non nhú lên.

“Quá nhanh! Sensei nảy mầm quá nhanh rồi! Lại còn có màu vàng và to nữa chứ!”

Hạt giống đã nảy mầm. Chẳng lẽ nghi lễ hôm qua có hiệu quả sao? Nhưng… đây là thế giới có ma pháp. Tức là nghi lễ thành công cũng không có gì lạ. Hạt giống vốn lấy từ Momo-sensei nữa… Cứ nghĩ như vậy đi.

Ờ hớ, sau khi tự thuyết phục mình… tôi thoáng thấy bóng một anh chàng màu xanh đang ngọ nguậy. Anh chàng kia đang bò tới hướng Momo-sensei.

Bò bò bò…

Đừng bảo là! Mày muốn ăn cây nhá?

… Không cho phép! Tao tuyệt đối không cho phép!

Kyu! Kyu! Kyu!

Bò bò bò…

Kyu! Kyu!

Bò bò…

Kyu!

Bò…

“Chậm chút nữa… là tiêu rồi.”

Nguy quá… một tí nữa thôi là anh chàng sâu này đã ăn cây rồi. Anh chàng sâu trong tay tôi đang ngọ nguậy mấy cái chân bé tí của mình.

“Fuu… đây không phải chỗ chơi của con nít đâu! Mau về đi!”

Tôi ra xa khỏi nơi chồi non của Momo-sensei và thả anh chàng sâu xuống. Hình như ông bạn này còn lưu luyến Momo-sensei và dõi về phía chồi non… song vẫn quyết định bỏ cuộc và lủi vào bụi cỏ.

“Fuu… giờ thì an tâm rồi.”

Một lần nữa tôi nhìn chồi non kia. Ở đó… đang có một mầm non xanh mướt nhỏ nhưng đầy sức sống. Một sinh mệnh vừa chào đời.

“Mình phải bảo vệ… sinh mệnh đó!”

Có điều… tôi không thể bảo vệ Momo-sensei khỏi móng vuốt phá hoại của anh chàng sâu kia được. Tôi nên làm gì đây?

Tôi suy nghĩ hồi lâu.

Phương án 1.

Dạy anh bạn sâu biết giá trị của sinh mạng.

… Bỏ qua, người ta ăn cây để sống mà.

Phương án 2.

Đặt một bù nhìn rơm.

… Người ta chẳng thèm để ý đâu.

Phương án 3.

Nhờ Riot canh chừng chồi non 24/7.

… Cậu ấy sẽ nổi đóa với tôi mất.

Gununu, tôi không nghĩ được phương án khả thi nào hết! Làm sao đây… giá như thế giới này có camera giám sát hay bảo vệ thì tốt quá rồi…

Hửm…? Bảo vệ? Ở thế giới này có lính gác mà?! Lính gác của thế giới fantasy! Phải rồi! Cần một người bảo vệ có thể làm việc quanh năm mà không cần nghỉ ngơi!

“Dùng một Golem có vẻ hợp đây.”

Đúng là tôi có khác! Mình thông minh quá xá!

Nói cách khác thì... tôi đã trở về vạch xuất phát! Ahhh! Đã tìm ra ý tưởng nhưng tay nghề của tôi lại quá í ẹ! Không còn cách nào khác sao?!

…!? Có rồi!

“Không tự làm được thì nhờ bạn làm giúp thôi.”

Dựa dẫm banzai! Vì nếu tôi không làm được, tôi có thể nhờ vả bạn mình làm giúp! Fuhaha… Cười đi! Cười vào mặt đứa vô dụng là tôi đi…

Nhưng nếu là để cứu Sensei… tôi sẽ phá vỡ lời hứa với thần!

Tôi ngay lập tức chạy đi gặp người bạn đang nghiên cứu về golem của mình…

Kyu! Kyu! Kyu!...

--------0--------

“… Chuyện là vậy đó.”

“Cậu không thể giải thích kĩ hơn sao?”

Cô bạn đang ngồi trước mặt tôi tên là Pururu Duranda.

Cậu ấy có mái tóc xoăn bồng bềnh màu hồng. Đôi mắt cũng màu hồng luôn tạo cảm giác cậu đang lim dim mơ màng. Lông mày tuy không đọ được với tôi nhưng cũng thuộc loại khá dày. Mũi cậu ấy nhỏ và đôi môi đầy đặn. Uh, sau này lớn lên cậu ấy sẽ cực kì gợi cảm cho coi!

Pururu thuộc chủng tộc người.

“… Tớ hiểu rồi, vậy Golem đúng là lựa chọn tốt nhất.”

“Đúng là Pururu-sama, cậu hiểu nhanh ghê…”

Gehehe… Tôi khúc khích cười.

Kui~hihi… Pururu cũng cười theo.

Mọi người bảo bọn tôi có kiểu cười rất lạ đời. Thật sự lạ đến vậy sao?

“Chà, vậy chọn Hobby Golem đi.”

Hobby Golem? Tôi mới nghe lần đầu đó.

“Giống như cái tên, nó là một loại Golem đồ chơi. Song nó làm được rất nhiều việc… nhưng còn tùy thuộc vào người chế tạo.”

“Ồ…”

Dù chỉ là đồ chơi nhưng chắc chắn nó ứng phó được với những sinh vật cỡ anh chàng sâu kia… Được rồi! Chọn nó thôi!

“Con Golem đó ở đâu vậy?”

“Ở đâu à… Chẳng phải con Golem đó được bán trong mấy tiệm đồ chơi sao?”

…Thật á? Giờ nghĩ lại thì… tôi không có đồ chơi và cũng chưa từng đi mua đồ chơi cho mình.

“Tớ... không có đồ chơi.”

“Hả…? Cậu không có tiền mua à?”

Pururu rất ngạc nhiên. Ừm… chuyện này vốn rất vô lí với một đứa trẻ bình thường. Tôi lại không bình thường! Bên trong tôi vẫn là một gã đàn ông đó!

… Tự dưng tôi thấy buồn quá.

“Không… Tớ không có thời gian để chơi.”

“Ahh, tớ hiểu, xin lỗi cậu nha, tớ quên mất. Tớ đã hỏi mà không suy nghĩ trước.”

Như trước đây đã nói… Tôi đang đảm nhận chức vụ Thánh nữ. Cậu ấy đã hiểu nhầm là tôi đang ở một vị trí nhàn hạ. Chuyện này không vui lắm…

“Có nghĩa nếu tới cửa hàng đồ chơi, tớ sẽ mua được một con Golem phải không?”

“Ừ… phải. Cậu có mang theo tiền không? Nó hơi đắt đó.”

Không sao, không thành vấn đề. Tiền tiết kiệm của tôi hơn xa của một mạo hiểm gia thông thường.

Tôi giải thích tỉ mỉ cho cậu ấy nghe.

…. Có vẻ cậu ấy đã hiểu.

“Un, vậy cậu có thể mua một con loại xịn. Chúng ta… đi luôn không?”

“Cậu đi cùng tớ á?!”

Vừa nói “Nếu chọn bừa thì cậu sẽ tự lãng phí tiền đấy”, Pururu vừa chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài. Tôi cảm thấy rất biết ơn… vì mình có bạn! Cảm ơn, Pururu!

Pururu và tôi đi đến phố mua sắm.

Điểm đến là cửa hàng đồ chơi “Hustle Bobby”. Nơi này nổi tiếng là cửa hàng đồ chơi số một ở Philimichia. Họ bán một số đồ chơi từ các vương quốc khác, đồ chơi dân gian,….

Thậm chí có cả đồ chơi chế tạo từ công nghệ tiên tiến nhất. Hiện nay ngành công nghiệp đồ chơi được xem là một ngành công nghiệp hiện đại phát triển bậc nhất ở đây.

…Tôi nghĩ cũng tuyệt đấy chứ.

Đồ chơi phát triển nghĩa là thế giới đang được hòa bình.

Tuy chiến tranh mới xảy ra cách đây không lâu…

Và nó đã kết thúc nhờ Takaki và những người khác. Một chuyện đáng để ăn mừng.

“… Vào thôi.”

“Ơ… Ừ!.... Hả?”

Có một đứa trẻ đang mải mê dán mắt vào kệ trưng bày của cửa hàng. Và, tôi biết đứa trẻ này. Chính xác hơn thì… tôi phải biết đứa trẻ này là ai, nếu không thì có chuyện đấy.

“Rai, cậu đang làm gì vậy?”

“Uoo?! E, El?!”

Là Riot. Cậu ấy đang nhìn gì thế…? Golem à?

“… Tớ chỉ hơi hứng thú với thứ này.”

…Nếu là đàn ông con trai, bạn sẽ hiểu cảm giác của cậu ấy. Một cảm xúc mạnh mẽ… Là tình yêu, niềm say mê của người đàn ông.

“Không nói chuyện này nữa… Hai cậu đây chẳng phải cũng là sự kết hợp lạ lùng à?”

Riot nhìn tôi và Pururu rồi nói.

Đa phần tôi thường đi chơi cùng Riot và mọi người, có điều nếu hỏi rằng tôi có quan hệ bất hòa với ai trong lớp không, thì câu trả lời sẽ là… không.

Mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ đi gặp các bạn để củng cố quan hệ giữa tôi với họ. Dù sao tôi đi học cũng vì muốn kết bạn mà.

Đương nhiên… có một người bạn đáng tin cậy là chuyện tốt, nhưng vốn dĩ chẳng có ai tự giới hạn số lượng bạn bè mình có thể có.

Và… sẽ rất đáng buồn nếu quan hệ của chúng tôi trở nên xấu đi sau từng ấy quãng thời gian bên nhau. Không có gì khiến tôi cảm thấy không chịu nổi hay ghét á? Có chứ, không thể không có được, tôi không định thay đổi những suy nghĩ đó, song những thứ có thể thay đổi đã bất giác thay đổi tự lúc nào rồi.

Cần phải nỗ lực nếu muốn hòa đồng với người khác. Bạn phải là người tự nhận ra điều đó. Biết mình cần đạt được gì. Biết mình không thích gì.

Nếu không thì tốt nhất bạn không nên kết giao với ai.

Để làm được chuyện này thật sự rất khó. Nếu bạn chùn bước vì lo sợ… thì bạn chẳng đạt được gì đâu. Nhưng nếu không bỏ cuộc, bạn sẽ có thêm nhiều người bạn tốt. Công sức của bạn sẽ được đền đáp xứng đáng.

“À, tớ muốn nhờ Pururu xem giúp mấy con Hobby Golem. Dù sao đi cùng người có kiến thức về mấy thứ này vẫn hay hơn!”

“… Phải, phải ha. Hầyyy…”

Riot… bị gì vậy?

“Kuhihi… Biết rồi nha. Riot cũng thích Golem phải không?”

“Ừ… Gumumu, tớ cũng… muốn một con.”

“Nhưng đắt quá.” Và cậu ấy phàn nàn. Hừm, trước giờ tôi đã mắc nợ Riot rất nhiều. Được rồi, nhân dịp này tôi sẽ trả nợ một thể.

“Rai, tớ tặng cậu một con Golem nhé.”

“Ể? Thật á?”

Khi thấy tôi gật đầu, Riot sung sướng nhảy cẫng lên.

“Cậu dễ mềm lòng quá… Kuishinbo.”

“Tớ biết… nhưng tớ thích tính này của bản thân.”

Pururu mỉm cười nhìn tôi. Tôi cảm thấy chúng tôi đã biết về nhau thêm một chút.

“Đi nào!”

Riot giục tôi.

… Đây là cảm giác của các bà mẹ có con sao? Un, Riot thật là dễ hiểu mà! Đáng yêu quá đi!

Riot hào hứng kéo tay chúng tôi và ba đứa cùng bước vào cửa hàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện