Trần tổng chậc chậc hai tiếng, vừa đùa giỡn người phụ nữ trong ngực vừa nói với mọi người: "Nhìn xem nhìn xem, Lý tổng ngày thường thanh tâm quả dục cũng có lúc nhiệt tình phóng đãng như vậy.”
Liêu tổng cười ha hả nói: “Người đẹp trong ngực, xem ra Lý tổng khó mà kiên trì tới mười hai giờ.”
Lý Thần Niên không để ý tới tiếng trêu đùa của mọi người mà giương mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, lạnh giọng nói: “Lấy áo khoác của tôi tới đây.”
Phục vụ kia gật gật đầu, sau đó xoay người chạy chậm về phía phòng bên cạnh, rất nhanh đã mang áo khoác của Lý Thần Niên tới, là một chiếc áo khoác vải nỉ loại hơi dài có màu tối.
Sau khi Lý Thần Niên nhận lấy áo khoác lập tức khoác lên người Tần Nùng. Chờ sau khi Tần Nùng đút tay vào ống tay áo, anh còn thuận tay cài hết nút áo lại, sau đó mới nhìn mấy lão tổng khác: “Tiếp tục đi.”
Mọi người khó hiểu nhìn một loạt động tác của anh, chỉ có Tần Nùng cảm thấy ấm áp cảm động. Anh rể vẫn là anh rể, cho dù anh ấy là đại ma vương nhưng vào lúc cần thiết anh ấy thường săn sóc cô rất cẩn thận.
Sau khi mặc áo khoác xong, tuy áo khoác khiến Tần Nùng cảm thấy hơi nóng nhưng lại không còn nỗi lo lộ hàng, cả người cô cũng được buông lỏng. Lúc đánh bài, cô chơi cứ phải gọi là high, người ta ra một đôi A, cô ra bom, người ta ra đôi heo, cô ra vương tạc, đánh tới hô mưa gọi gió, quả thật là sảng tới không thể sảng hơn, vốn không định nghe theo chỉ huy của anh rể.
Nhiều lần anh rể muốn ngăn cô lại nhưng đều bị cô lơ đi.
Vào lúc cô hưng phấn tới vặn vẹo chúc mừng vì thắng được vài ván liên tục, bỗng nhiên cô cảm nhận được có nơi nào đó không được thích hợp lắm.
Dường như dưới mông cô… có một… cây gậy sắt?
Hai giây sau, cô bỗng phản ứng được thứ cô đang ngồi lên là cái gì, không khỏi trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn về phía anh rể.
Chỉ thấy mặt anh rể lạnh như khối băng ngàn năm, ánh mắt thâm trầm, đôi tay đang ôm eo cô hung hăng nắm chặt, dáng vẻ như một con mãnh thú hung ác đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Lúc này Tần Nùng mới kịp phản ứng, vừa rồi anh rể nhiều lần muốn ngăn cản cô là vì muốn cô đừng cử động, nhưng lúc ấy chơi bài tới nghiện, quá nhập tâm, vốn không thể dừng lại được. Cho nên thật ra từ lúc nãy anh rể đã bị cô cọ tới có phản ứng?
Liêu tổng cười ha hả nói: “Người đẹp trong ngực, xem ra Lý tổng khó mà kiên trì tới mười hai giờ.”
Lý Thần Niên không để ý tới tiếng trêu đùa của mọi người mà giương mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, lạnh giọng nói: “Lấy áo khoác của tôi tới đây.”
Phục vụ kia gật gật đầu, sau đó xoay người chạy chậm về phía phòng bên cạnh, rất nhanh đã mang áo khoác của Lý Thần Niên tới, là một chiếc áo khoác vải nỉ loại hơi dài có màu tối.
Sau khi Lý Thần Niên nhận lấy áo khoác lập tức khoác lên người Tần Nùng. Chờ sau khi Tần Nùng đút tay vào ống tay áo, anh còn thuận tay cài hết nút áo lại, sau đó mới nhìn mấy lão tổng khác: “Tiếp tục đi.”
Mọi người khó hiểu nhìn một loạt động tác của anh, chỉ có Tần Nùng cảm thấy ấm áp cảm động. Anh rể vẫn là anh rể, cho dù anh ấy là đại ma vương nhưng vào lúc cần thiết anh ấy thường săn sóc cô rất cẩn thận.
Sau khi mặc áo khoác xong, tuy áo khoác khiến Tần Nùng cảm thấy hơi nóng nhưng lại không còn nỗi lo lộ hàng, cả người cô cũng được buông lỏng. Lúc đánh bài, cô chơi cứ phải gọi là high, người ta ra một đôi A, cô ra bom, người ta ra đôi heo, cô ra vương tạc, đánh tới hô mưa gọi gió, quả thật là sảng tới không thể sảng hơn, vốn không định nghe theo chỉ huy của anh rể.
Nhiều lần anh rể muốn ngăn cô lại nhưng đều bị cô lơ đi.
Vào lúc cô hưng phấn tới vặn vẹo chúc mừng vì thắng được vài ván liên tục, bỗng nhiên cô cảm nhận được có nơi nào đó không được thích hợp lắm.
Dường như dưới mông cô… có một… cây gậy sắt?
Hai giây sau, cô bỗng phản ứng được thứ cô đang ngồi lên là cái gì, không khỏi trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn về phía anh rể.
Chỉ thấy mặt anh rể lạnh như khối băng ngàn năm, ánh mắt thâm trầm, đôi tay đang ôm eo cô hung hăng nắm chặt, dáng vẻ như một con mãnh thú hung ác đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Lúc này Tần Nùng mới kịp phản ứng, vừa rồi anh rể nhiều lần muốn ngăn cản cô là vì muốn cô đừng cử động, nhưng lúc ấy chơi bài tới nghiện, quá nhập tâm, vốn không thể dừng lại được. Cho nên thật ra từ lúc nãy anh rể đã bị cô cọ tới có phản ứng?
O-M-G!
Ông trời ơi, cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là “như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than”. Không đúng, cô lúc này không phải là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, mà là đang ngồi trên “gậy”!
Thứ kia của anh rể lớn tới mức nào, cô đã từng nhìn thấy cũng đã từng liếm qua, đó vốn không phải kích cỡ của người bình thường.
Hiện tại thứ này cứng rắn lên chống dưới mông cô, khiến cô có xung động muốn nhảy dựng lên chạy trốn.
Nhưng mà anh rể lại nắm lấy mông cô ấn chặt vào hông mình, sau đó khàn giọng nói với cô: “Tiếp tục.”
Tần Nùng ngốc. Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Tiếp tục đánh bài hay là tiếp tục vặn eo cọ cọ anh ấy?
Tần Nùng thật sự không hiểu, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đánh bài. Mỗi lần lấy bài và đánh bài cô đều phải nhúc nhích mông. Chỉ cần cô nhúc nhích, côn thịt lập tức cách tầng vải dệt hơi mỏng, hung hăng mà cọ xát cô.
Cảm giác trống rỗng khó nhịn và khoái cảm mơ hồ lan truyền từ đầu côn thịt, chậm rãi thẩm thấu tới từng tế bào khắp cơ thể.
Sau khi đánh xong mấy ván bài nữa, Tần Nùng tuyệt vọng phát hiện, không chỉ có côn thịt của anh rể cứng rắn như sắt, ngay cả tao huyệt của cô cũng bắt đầu xuất thủy!
Danh sách chương