Nàng ở sau thân cây nhìn, ngạc nhiên phát hiện hắn cầm một thanh trường kiếm mở rộng giữa ba ngón tay, kiếm phong sắc bén sát khí bốn phía, cả người tràn ngập một cỗ hơi thở mắt thường có thể thấy được, đó không phải là huyền khí, mà là linh khí.

Không hề nghi ngờ, hắn là một người người tu tiên!

Chẳng qua, hiện tại hắn rõ ràng có chút không thích hợp, tuy rằng hắn đang cố gắng hết sức chịu đựng, nhưng một tầng tinh thể trắng trắng như sương đang ngưng kết ở râu và lông mày hắn, không phải là băng sương thì là cái gì?

Băng sương? Vì sao thân thể hắn đột nhiên lại hình thành băng sương?

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cuối cùng ngực của một hắc y nhân bị trường kiếm lạnh lẽo đâm vào, hắc y nhân nửa quỳ xuống, trong miệng tràn ra máu tươi, hai mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm, há miệng thở dốc muốn nói gì đó lại nói không nên lời, cuối cùng, không còn một hơi liền ngã gục xuống.

Lúc này thân thể Lăng Mặc Hàn khẽ run, tựa hồ như bị đông lạnh, hắn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, phảng phất như một tác phẩm được điêu khắc bằng băng, băng hàn tản ra tràn ngập cả người giống như hàn băng ngàn năm, đến nỗi nàng đang tránh ở nơi này xa hơn mười mét mà vẫn có thể cảm giác được lạnh băng kia.

"Phanh!"

Cả người hắn thẳng tắp ngã xuống, thân thể trên mặt đất run rẩy, dần dần cuộn tròn như quả bóng, không chỉ có như thế, băng sương trên mặt hắn tựa hồ càng ngày càng dày.

Thấy tình huống không đúng, nàng vội vàng chạy qua.

"Đại thúc? Đại thúc ngươi làm sao vậy?" Nàng đi đến bên người hắn ngồi xuống, đang muốn nâng hắn dậy, nhưng vừa mới đụng tới hắn lại cảm giác được băng hàn lạnh thấu xương.

"Tê! Lạnh quá!"

Theo bản năng rút tay về, có chút kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm, sao lại lạnh như vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế hắn chẳng phải sẽ bị đông chết hay sao?

Chỉ nhìn nàng một cái, hắn lần thứ hai khép lại đôi mắt, môi đều đã dần dần biến thành màu tím.

Thấy tình huống của hắn không ổn, nàng cắn chặt răng, lúc này mới cố nén băng lạnh thấu xương bắt mạch trên tay hắn, kết quả không tránh khỏi cả kinh.

"Đây là...... hàn độc ngàn năm?" Nàng ngạc nhiên mở to hai mắt, có chút không thể tin nổi.

Trong mạch hắn có một luồng khí lạnh đang len lỏi, đúng là luồng khí kia rất vô cùng lạnh đang len lỏi ở trong thân thể hắn mới khiến hắn trở nên như vậy, hơn nữa, luồng khí vô cùng lạnh rõ ràng chính là hàn độc, cũng không phải là hàn độc bình thường, mà là hàn độc ngàn năm!

Chợt nghe có tiếng động ẩn trong bóng đêm cùng với sát khí hướng bên này mà đến, nghe động tĩnh đoán chừng ít nhất tầm 20-30 người.

Ánh mắt nàng rùng mình, trong lòng tính toán, thấy chung quanh cũng không có nơi để trốn, vì thế, rót huyền khí vào ngón tay điểm vào huyệt ngủ của hắn, ngay sau đó, thần niệm vừa động, đem hắn cùng nhau vào trong không gian của nàng.

Ngay khi hai người biến mất, 30 hắc y nhân cầm kiếm vây ở xung quanh, một người cầm đầu sau khi thấy hơn 10 hắc y nhân đã chết nằm trên mặt đất thì nhíu mày lại, giọng nói âm trầm mang theo lệ khí.

"Vừa mới còn hơi thở ở chỗ này, hàn độc của hắn đã phát tác, nhất định không đi xa được! Tìm!"

"Rõ!" Hắc y nhân đồng thanh đáp lời, chia thành nhiều nhóm lao đi các hướng xung quanh.

Mà lúc này, không gian trung, tiểu phượng hỏa đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Phượng Cửu, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại đem một nam nhân cả người tản ra hạn khí lạnh thấu xương tiến vào như vậy.

Lúc này Phượng Cửu căn bản không có thời gian để ý tới hắn, mà vội vàng dùng huyền khí bảo vệ tâm mạch Lăng Mặc Hàn, nếu ngay cả tâm mạch cũng bị đông lạnh, vậy thì hắn cách cái chết cũng không xa.

Tiểu phượng hỏa hai tay ôm ngực liếc nhìn nam nhân xa lạ đột nhiên tiến vào địa bàn của hắn, giọng nói non nớt mang theo ghen ghét lạnh nhạt nói: "Đó là hàn độc, là khí lạnh nhất thiên hạ, một chút huyền khí của ngươi không bảo vệ được tâm mạch hắn, hắn a, chết chắc rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện