"Vãn bối là Mộ Dung Dật Hiên." Giọng nói của hắn ôn hòa, không nhẹ không vội nói.
"Nguyên lai là Tam vương gia Diệu Nhật Quốc, khó trách có khí độ này."
Nam tử trung niên gật gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn về phía mấy người bên cạnh, cười nói: "Các vị, thần thú vừa mới hiện thế, ta nghĩ nhất định vẫn còn ở trong rừng Cửu Phục, chúng ta hãy dựa vào bản lĩnh của mình, xem ai có thể tìm thấy trước đi!" Đang nói, ngửa đầu cao giọng cười, phi ngự kiếm tìm kiếm xung quanh......
Những người khác thấy hắn rời đi, sợ mình sẽ bị bỏ rơi phía sau, cũng nhanh chóng rời đi, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Mọi người phía dưới thấy bọn họ đã rời đi, tất cả không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.
Người tu tiên, vừa xuất hiện chính là bảy tám người, phải biết rằng những nơi bọn họ thường lui tới nhiều lắm cũng chỉ nghe danh, không thể gặp được, hôm nay có thể nhìn thấy, lại suýt nữa dọa rớt nửa mạng.
Nhìn đến bảy tám người tu tiên ngự kiếm duyên dáng lôi cuốn mà bay, trong mắt Phượng Thanh Ca tràn đầy khao khát, nàng nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên bên người, nhẹ giọng nói: "Mộ Dung ca ca, tương lai nếu có cơ hội chúng ta cùng nhau bái nhập tiên môn tu tiên đi!"
"Được." Mộ Dung Dật Hiên nhẹ nhàng đáp lời, trên mặt tuấn dật mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nghe thấy hắn gật đầu đồng ý, trong lòng nàng một trận ngọt ngào, ôn nhu hỏi: "Mộ Dung ca ca, chúng ta còn tìm thần thú hay sao?"
"Có vài vị tu tiên ở đây, chúng ta không cơ hội, cho dù tìm được, chỉ sợ cũng sẽ đưa tới họa sát thân."
"Vậy chúng ta hiện tại trở về?"
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Hiên nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đi về trước đi! Để Phượng Vệ hộ tống ngươi trở về, ta còn muốn đi vào chỗ sâu nhất trong núi Cửu Phục Lâm giúp Tần lão lấy bùn từ trong lòng giếng."
"Ta sẽ đi cùng ngươi."
Nàng nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Mộ Dung ca ca, ta không nghĩ sẽ trở về nhanh như vậy, ta muốn đi theo ngươi."
"Chỗ sâu nhất trong Cửu Phục Lâm không thể so sánh với nơi này, mỗi lần tiến sâu vào 100 mét sẽ đối mặt với những nguy hiểm không giống nhau, đặc biệt là chỗ núi nơi có lòng giếng kia, nghe nói rất ít người có thể tới được nơi đó, bởi vì nơi đó có mãnh thú cao cấp cấp 3 canh giữ, nghe lời, ngươi hãy trở về nhà trước đi, chờ ta trở về sẽ đi tìm ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, biết rằng hắn sẽ không mang theo nàng, chỉ có thể gật đầu đáp lời: "Vậy cũng được! Ta quay về nhà trước, ngươi nhớ rõ sau khi trở về nhất định phải tới tìm ta."
"Được."
Hắn cười nhẹ nhàng, sau khi nhìn nàng một cái, chọn ra 10 tên từ trong nhóm người mang theo bên mình, phân phó: "Các ngươi đi theo bảo hộ Phượng tiểu thư trở lại Phượng phủ, nếu như trên đường gặp điều gì ngoài ý muốn, ta sẽ hỏi tội các ngươi!"
"Vâng!" Mười người cung kính đáp lời, đi đến phía sau Phượng Vệ.
Mà Phượng Thanh Ca sau khi nghe lời hắn nói, trong lòng một trận ngọt ngào, lúc này mới lưu luyến không rời từ biệt hắn, đi theo Phượng Vệ và đám người hộ tống nàng về trước.
Chỉ sau khi nhìn thấy Phượng Thanh Ca đã đi xa, tươi cười trên mặt của Mộ Dung Dật Hiên cũng thu lại, ánh mắt sâu thẳm mà bình tĩnh liếc mắt nhìn thân ảnh bọn họ đi xa một cái, tiện đà thu lại đôi mắt, dấu đi những suy nghĩ sâu xa trong mắt.
Bên kia, Phượng Cửu nghe thấy có động tĩnh phía sau thì phi thân một cái, lăn xuống phía dưới sườn núi và thu liễm hơi thở trên người, một tay vừa che trứng vàng trong lồng ngực, vừa đem thân mình kề sát phía sau vách tường bằng bùn, cố gắng lợi dụng cỏ dại che lấp thân mình, để tránh bị phát hiện.
Cũng ngay sau mấy cái hô hấp, một người người tu tiên đạp phi hành khí từ giữa không trung bay qua, một đôi mắt hướng phía dưới rừng quét nhìn, tìm kiếm điều khả nghi ******.
Phượng Cửu dán vào vách tường bằng bùn cũng không dám nhúc nhích, cố gắng nín thở, thẳng đến, thân ảnh giữa không trung dần dần biến mất ở bên kia nàng mới thở nhẹ xả giận.
"Hô! Quá hiểm, cái trứng này thật là phiền toái a!"
Nàng cau mày nhìn chằm chằm trứng vàng trong lồng ngực, nghĩ xem nên dùng biện pháp nào đó để xử lý nó?
"Nguyên lai là Tam vương gia Diệu Nhật Quốc, khó trách có khí độ này."
Nam tử trung niên gật gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn về phía mấy người bên cạnh, cười nói: "Các vị, thần thú vừa mới hiện thế, ta nghĩ nhất định vẫn còn ở trong rừng Cửu Phục, chúng ta hãy dựa vào bản lĩnh của mình, xem ai có thể tìm thấy trước đi!" Đang nói, ngửa đầu cao giọng cười, phi ngự kiếm tìm kiếm xung quanh......
Những người khác thấy hắn rời đi, sợ mình sẽ bị bỏ rơi phía sau, cũng nhanh chóng rời đi, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Mọi người phía dưới thấy bọn họ đã rời đi, tất cả không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.
Người tu tiên, vừa xuất hiện chính là bảy tám người, phải biết rằng những nơi bọn họ thường lui tới nhiều lắm cũng chỉ nghe danh, không thể gặp được, hôm nay có thể nhìn thấy, lại suýt nữa dọa rớt nửa mạng.
Nhìn đến bảy tám người tu tiên ngự kiếm duyên dáng lôi cuốn mà bay, trong mắt Phượng Thanh Ca tràn đầy khao khát, nàng nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên bên người, nhẹ giọng nói: "Mộ Dung ca ca, tương lai nếu có cơ hội chúng ta cùng nhau bái nhập tiên môn tu tiên đi!"
"Được." Mộ Dung Dật Hiên nhẹ nhàng đáp lời, trên mặt tuấn dật mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nghe thấy hắn gật đầu đồng ý, trong lòng nàng một trận ngọt ngào, ôn nhu hỏi: "Mộ Dung ca ca, chúng ta còn tìm thần thú hay sao?"
"Có vài vị tu tiên ở đây, chúng ta không cơ hội, cho dù tìm được, chỉ sợ cũng sẽ đưa tới họa sát thân."
"Vậy chúng ta hiện tại trở về?"
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Hiên nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đi về trước đi! Để Phượng Vệ hộ tống ngươi trở về, ta còn muốn đi vào chỗ sâu nhất trong núi Cửu Phục Lâm giúp Tần lão lấy bùn từ trong lòng giếng."
"Ta sẽ đi cùng ngươi."
Nàng nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Mộ Dung ca ca, ta không nghĩ sẽ trở về nhanh như vậy, ta muốn đi theo ngươi."
"Chỗ sâu nhất trong Cửu Phục Lâm không thể so sánh với nơi này, mỗi lần tiến sâu vào 100 mét sẽ đối mặt với những nguy hiểm không giống nhau, đặc biệt là chỗ núi nơi có lòng giếng kia, nghe nói rất ít người có thể tới được nơi đó, bởi vì nơi đó có mãnh thú cao cấp cấp 3 canh giữ, nghe lời, ngươi hãy trở về nhà trước đi, chờ ta trở về sẽ đi tìm ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, biết rằng hắn sẽ không mang theo nàng, chỉ có thể gật đầu đáp lời: "Vậy cũng được! Ta quay về nhà trước, ngươi nhớ rõ sau khi trở về nhất định phải tới tìm ta."
"Được."
Hắn cười nhẹ nhàng, sau khi nhìn nàng một cái, chọn ra 10 tên từ trong nhóm người mang theo bên mình, phân phó: "Các ngươi đi theo bảo hộ Phượng tiểu thư trở lại Phượng phủ, nếu như trên đường gặp điều gì ngoài ý muốn, ta sẽ hỏi tội các ngươi!"
"Vâng!" Mười người cung kính đáp lời, đi đến phía sau Phượng Vệ.
Mà Phượng Thanh Ca sau khi nghe lời hắn nói, trong lòng một trận ngọt ngào, lúc này mới lưu luyến không rời từ biệt hắn, đi theo Phượng Vệ và đám người hộ tống nàng về trước.
Chỉ sau khi nhìn thấy Phượng Thanh Ca đã đi xa, tươi cười trên mặt của Mộ Dung Dật Hiên cũng thu lại, ánh mắt sâu thẳm mà bình tĩnh liếc mắt nhìn thân ảnh bọn họ đi xa một cái, tiện đà thu lại đôi mắt, dấu đi những suy nghĩ sâu xa trong mắt.
Bên kia, Phượng Cửu nghe thấy có động tĩnh phía sau thì phi thân một cái, lăn xuống phía dưới sườn núi và thu liễm hơi thở trên người, một tay vừa che trứng vàng trong lồng ngực, vừa đem thân mình kề sát phía sau vách tường bằng bùn, cố gắng lợi dụng cỏ dại che lấp thân mình, để tránh bị phát hiện.
Cũng ngay sau mấy cái hô hấp, một người người tu tiên đạp phi hành khí từ giữa không trung bay qua, một đôi mắt hướng phía dưới rừng quét nhìn, tìm kiếm điều khả nghi ******.
Phượng Cửu dán vào vách tường bằng bùn cũng không dám nhúc nhích, cố gắng nín thở, thẳng đến, thân ảnh giữa không trung dần dần biến mất ở bên kia nàng mới thở nhẹ xả giận.
"Hô! Quá hiểm, cái trứng này thật là phiền toái a!"
Nàng cau mày nhìn chằm chằm trứng vàng trong lồng ngực, nghĩ xem nên dùng biện pháp nào đó để xử lý nó?
Danh sách chương