" Nhà mình 5 – 10 đồng chính là quý, hận không thể cắt ra làm 4 để mà tiêu. Nhưng đối với những người trên trấn thì chỉ là một bữa ăn sáng! Thậm chí không bằng một bữa ăn sáng nữa!" Nguyễn Văn Tân có chút than thở nói.
" Chỉ cần sản phẩm mình làm ra tốt, ăn vào lại ngon thì bọn họ nhất định sẽ mua, thậm chí mua còn nhiều, mua số lượng lớn nữa đằng khác!" Nguyễn Văn Tân tiếp tục mồi chài dụ dỗ.
Tưởng chừng mẹ hắn sẽ đáp lại sự thành tâm và ý chí quyết tâm làm giàu của hắn bằng một ánh mắt nhiệt nóng như lửa sẵn sàng ủng hộ mọi thứ từ vật chất đến tinh thần. Nhưng không mẹ hắn lại nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
" Dễ ăn quá! Dễ ăn thì người ta ăn hết rồi! ở đó tới phiên mày à! Mày lo thành thành thật thật giúp tao với ba mày làm công chuyện! khi nào thu đậu! tao gom tiền cho mày với con Oanh cưới!" Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn một cái.
" Tao nói rồi! nhà này không có một cắc để cho mày phá nữa đâu! Lo mà sống cho đàn hoàng!" Mẹ hắn nói xong câu đó thì đứng dậy đi vào bếp để lại Nguyễn Văn Tân với khuôn mặt thất vọng.
" Anh Tân! Thím không cho anh làm hả! anh cần tiền làm vốn không? Trong tay em còn một ít!" Phương Oanh nhìn thấy nét mặt thất vọng của Nguyễn Văn Tân liền không nhịn được bước đến an ủi. thậm chí lúc này trong tay nàng đã cầm một bó tiền, đại bộ phận trong đó đều là tiền lẻ nhưng cũng là một xấp dày cộp, ít nhất cũng phải 7 – 8 chục đồng.
Nhìn thấy xấp tiền uy ít ỏi, nhiều đồng tiền có dấu hiệu cũ nát, nhưng nó được xếp gọn một cách tinh tế, không một chút nếp gấp. chứng tỏ những tờ tiền giấy kia được chủ sở hữu của nó rất là trân trọng, chủ nhân của nó phải chắt chiu, tích góp từng đồng, từng cắc mới có thể dành dụm ra được số tiền nhiều như thế này.
Nguyễn Văn Tân có chút đau lòng nhìn Phương Oanh, hắn biết trong những năm qua Phương Oanh có cuộc sống khổ cực đến nhường nào. con gái tuổi mới lớn mà 3 năm không có nổi một bộ đồ mới. đồ mặc thường ngày chỉ có mỗi 2 bộ. nếu nhỡ đâu tháng đó mưa dầm kéo dài không ngớt thì đảm bảo trong khoảng thời gian đó ngày nào nàng cũng phải mặc đồ ướt, dùng nhiệt độ thân thể của mình để hong khô quần áo. Khổ đến cùng cực, khổ đến mức không thể tả nổi.
Mà thật ra không phải vì Phương Oanh phận là con gái nuôi nên mới bị đối xử như thế, phải sống trong cảnh nghèo đói, thiếu thốn như thế. Mà trong cái thế đạo này 10 người hết 9 người ở trong cái tình trạng tương tự như thế rồi.
" Phương Oanh! Cảm ơn em! Anh nhất định sẽ không phụ làm em! Nhất định sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn! Anh hứa đấy!" Nguyễn Văn Tân kéo Phương Oanh vào trong lòng rồi những từ ngữ chân thành nhất thổ lộ với nàng.
Phương Oanh ngay lập tức khuôn mặt ửng đỏ phấn hồng, đặc biệt trên vành tai lại càng đỏ rực.
" Đừng anh! Thím còn ở bên kia!" Phương Oanh xấu hổ nói.
" Kệ! anh không quan tâm! Giờ đối với anh! Em là số một! lời của em là nhất!" Nguyễn Văn Tân mạnh miệng, thế nhưng lời nói của hắn đủ nhỏ chỉ để mỗi một mình Phương Oanh nghe mà thôi. Chứ hắn nào dám nói to.
" Anh Hai! Ăn. . . !" Con Ba Bé vừa mới chạy xuống nhà sau định gọi Nguyễn Văn Tân cùng Phương Oanh lên ăn cơm thì nhìn thấy cảnh ân cần, âu yếm của hai người. khiến cho cô nàng đang tuổi mới lớn đỏ mặt đến tía tai vội bỏ chạy.
" Anh Tân! Anh xấu lắm! em sau này còn dám nhìn mặt ai!" Phương Oanh xấu hổ liền đẩy Nguyễn Văn Tân ra rồi cúi đầu không dám nhìn mặt ai chạy trối ch.ết. chỉ để lại Nguyễn Văn Tân với khuôn mặt đắc ý.
Vì buổi sáng Nguyễn Văn Tân đã nấu một bữa cơm cực kỳ hoành tráng, cho nên buổi trưa thức ăn giữ y như thế, nhưng vì sợ thiếu thức ăn, nên phải ăn độn thêm rau muống luộc, bầu luộc chấm với mắm kho quẹt.
Mà cái kho quẹt này đúng chất là kho quẹt luôn bên trong chỉ ngoài muối, nước mắm và một ít tóp mỡ mà thôi. Nhưng ai không biết lỡ tay chấm nhiều một chút là mặn như muối lòi luôn.
" Thằng Hai! Chiều nay mày có làm gì không? Không làm gì thì phụ tao qua nhà Hai Thích khiên con heo nhà bên đó về! khi sáng mẹ mày mới trả tiền cọc người ta 500 đồng. mai bán heo xong thì trả cho hết!" Ba hắn ăn cơm được nữa chén thì bất ngờ lên tiếng.
" Con heo đó nặng 1 tạ không?" Nguyễn Văn Tân có chút lo lắng nói.
Hai người đàn ông khiên một con heo ch.ết nặng 100kg là chuyện bình thường. nhưng khiêng một con heo sống thì đó là cả một vấn đề. Con heo kia nó cũng không dễ dàng nằm im cho người ta bó chân rồi khiên đi đâu.
" Mày khỏi lo! Heo nhà Hai Thích nó ăn Hèm Rượu! Nó ăn vào là say như ch.ết! dễ bắt lắm!" Ba hắn khẽ liếc hắn một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
" Mọi khi không có mày! Mình tao với thằng Tư, thằng Năm còn làm được! chẳng lẽ mày nhớt đến thế!" Ba hắn lại khinh bỉ ra mặt.
" Khụ! Khụ!" Nguyễn Văn Tân khẽ ho khan một chút cho đỡ xấu hổ nói.
" Ha ha ha! Cái này! Thêm người thì bớt ít sức! lát nữa kêu thằng Tèo với thằng Nhòng đi theo! Sẵn tiện chiều Phương Oanh cũng sang nhà Hai Thích cùng con Lùn lên trấn, mình mang qua bên đó một chút đồ! Xem như đắp lễ!" Nguyễn Văn Tân mặt dày nói.
" Con tính lát nữa mang một ít lươn một nắng sang cho nhà Hai Thích! Dù sao nhà bên đấy cũng giúp mình nhiều thứ! Không những bán thiếu heo cho nhà mình. Còn cho Phương Oanh đi nhờ xe lên trấn! cái này! Mình cũng phải biết đáp lễ, bánh ít đi qua, bánh quy trở lại!"
Thằng Năm Nhòng đang ăn cơm ngon lành khi nghe Nguyễn Văn Tân nói chuẩn bị mang Lươn một nắng sang cho nhà Hai Thích liền nhảy dựng lên.
" Anh Hai! Anh đừng phí của như vậy! đồ ngon nhà mình không có mà ăn! Sao lại đi cho con mụ già đó!" Thằng Năm Nhòng tức giận nói.
Mà bên cạnh Gái Út cũng dùng ánh mắt đồng tình với lời nói của Năm Nhòng.
" Mày suốt ngày chỉ biết ăn ăn! Hở miệng ra một cái là đòi ăn! Mẹ mày! Mai nhà vừa làm heo! Vừa phải chở một đống đồ lên thị trấn! mày nói nói xem! Mày dùng cái gì để mày gánh hả! thằng chó ngu này!" Nguyễn Văn Tân tức giận trừng mắt nhìn thằng em ngu ngốc của mình.
" Mày tính mượn chiếc xe lôi của nhà Hai Thích à!" Mẹ hắn từ nãy giờ không nói lời nào chợt lên tiếng.
" Đúng rồi má! Không phải nhà bên đó có chiếc xe kéo hay sao! Mình có thể mượn đi một chuyến. Chứ ngày mai phải mang theo biết bao nhiêu thứ! Không cẩn thận là trễ chuyến chợ sớm! lúc đó lại toi!" Nguyễn Văn Tân có chút thấp giọng nói.
Khoảng cách từ nhà hắn ra đến chợ trên thị trấn khoảng cách ít nhất cũng 20km. vào 20 – 30 năm về sau thì 20km chỉ là một cái vít tay ga, đi chưa đến 20 phút đồng hồ. nhưng đây là những năm 1986, điều kiện vẫn còn cực kỳ khó khăn. Đường xá, hệ thống giao thông có thể nói là cực kỳ tệ hại. không những thế phương tiện giao thông còn cực kỳ thiếu thốn. khoảng cách 20km thật sự là một vấn đề cực lớn chứ không phải chuyện đùa.
Mà chợ sớm thì bắt đầu mở từ 6 giờ sáng đến khoảng 11 giờ trưa là hết, cho nên phải tranh thủ thời gian này phải bán cho hết hàng hóa.
Nếu như mọi khi muốn lên chợ trên trấn thì từ 4 giờ sáng mọi người phải tụ tập trên quốc lộ 1A để đó xe. Mà những chiếc xe này có cấu tạo rất là đặc thù, thường thì xe sẽ chạy bằng nhiên liệu lỏng như dầu, xăng. Nhưng những chiếc xe này được chạy bằng nguyên liệu than đá. Cho nên được gọi là xe Than.
Xe Than không phải dùng để chở than, mà chính là dùng để chở người cùng hàng hóa. Bình thường những chiếc xe than này rất ít người đi, nhưng vào những ngày họp chợ thì hành khách trên xe tăng bất thường.
Vì ai cũng muốn tranh thủ họp chợ để mua bán trao đổi, kiếm thêm một chút thu nhập. cho nên vào thời điểm này người cũng nhiều, mà hàng hóa trên xe cũng rất nhiều.