Tôi lại khẽ mỉm cười. Lời thì thầm mùa xuân, tôi nhẹ nhàng gửi tặng tới con bé.

"Nhưng mà nhé... Gia đình cô, có khi nào... biết hết rồi đó không?"

"...!"

Cặp mắt nâu tròn xoe, tưởng cún con tội nghiệp vừa phạm lỗi.

"T... Tức là sao?"

Cặp mắt ấy láo liên, đang không biết phải dựa vào nơi nào.

"Càng đông càng vui chứ. Những con người hết lòng bảo vệ ta... ta rất mong được có dịp biết tới. Làm sao ta bỏ lỡ bọn họ được?"

Tôi bình tĩnh, nhưng con bé lại không được như tôi.

"Không ai biết nữa cả! Gia đình tôi không liên quan gì hết!"

Vậy hóa ra không phải là ngược lại.

"Chuyện đó thì... Cho phép ta tận mắt kiểm chứng nhé?"

"T-Thánh nữ!"

Ngần ngừ mất một hồi, con bé cũng quỳ gối mà chịu thua, nom vẻ như không muốn gia đình mình bị hại.

"T-tất cả là tại tôi... Tại tôi không coi Người ra cái gì! Ừm... Người về sau... không cần phải chu cấp cho tôi nữa. Tôi sẽ không... tái phạm nữa đâu ạ!"

Nhìn Annie run rẩy, tôi như rũ được gánh nặng trên vai.

Ariel ngố ơi... Sao lại để con bé bằng này tuổi lừa hả?

Tiếc thay cho con bé, rằng người nó định lừa lại là tôi, và tôi thì không muốn trở thành một con lừa.

"Hỡi Thánh nữ... N-nếu như, chỉ một lần..."

Đúng lúc này, bỗng có ai mở cửa mà không gõ.

Tôi giật mình, nhìn tấm áo mang màu trắng tinh khôi, cùng mái đầu toát lên vẻ quyền quý. Dưới cặp lông mày nâu, đôi mắt đã tối sầm, khác hẳn thứ ánh sáng rạng ngời của mọi khi.

Tôi đứng yên, nhìn anh ta lẳng lặng mà bước gần.

"Đại Tư tế..."

Annie lạnh sống lưng, mặt cắt không giọt máu.

Lưỡi kiếm nhẹ như gió, và chỉ chớp mắt thôi... anh ta đã vạch nên được một đường. Máu đỏ phun thành sương, và Annie, dọc lưng là vết chém, chẳng tốn mấy thời gian để ngã gục xuống sàn.

Tôi thậm chí còn không thể hét lên.

Nhìn sàn nhà lốm đốm màu đỏ thẫm, tôi ngỡ mình đang trong một giấc mơ.

Anh ta rút khăn tay lau chùi lấy thanh kiếm, khuôn mặt xấu hẳn đi, tựa kiếm vừa mới dính vết nhơ khó chùi rửa.

"..."

Tôi đờ đẫn nhìn theo.

Không thể tin anh ta, người đã từng hiền hậu với tôi thế, lại thản nhiên tước lấy một mạng người.

Một người vừa chết đi.

Người mà tôi được toàn quyền sai bảo.

Nó đắc tội với tôi... nhưng chưa một lần nào tôi phải thấy ai chết.

Cõi lòng tôi quặn đau, và phải cố gắng lắm, tôi mới không nhăn mặt.

Tay tôi cầm cập run. Siết chặt tay, tôi giấu đi nỗi sợ.

Tra kiếm vào trong bao, anh ta chợt cắn môi mà lên tiếng.

"Hoàn cảnh bắt buộc tôi phải hành động tức thì."

Giọng anh ta dịu dàng và điềm tĩnh. Thực không hiểu anh ta cảm thấy gì.

Phán quyết của Reihausd rõ ràng là chính xác.

Annie biết điều mà mình không nên, thậm chí còn mưu mô lợi dụng cả Thánh nữ, nên dù có khoan hồng, cũng không ai dám chắc con bé sẽ chịu thôi.

Lý lẽ tuy không thể bàn cãi nữa, nhưng tôi chưa sẵn sàng để đón nhận.

Tôi chập chững bước trên cây cầu của lý trí, giờ chỉ còn rộng cỡ một gang tay. Khuôn mặt tôi tái mét và thất thần.

Không lâu sau, giọng nói của Reihausd chợt chạm tới.

"Mong cô hãy cẩn thận hơn về sau."

Tôi vội ngoảnh mặt đi, chẳng nói một câu gì. Dù có nói đi nữa, tôi cũng không chắc mình truyền đạt đúng suy nghĩ của bản thân.

Đại Tư tế quay sang phía cánh cửa.

"Cô cứ việc nghỉ ngơi cho khuây khỏa đầu óc."

Anh ta thậm chí không hỏi han gì tình hình. Điều đó chỉ càng khiến tôi thấy lo lắng hơn.

Giống như cách anh ta giết Annie, tôi sợ ngày nào đó... kết cục kia sẽ ập đến với mình.

Tim tôi đập như muốn phá tan sự lặng im.

Cửa đóng lại khẽ khàng. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu. Hai tay đặt lên trán, tôi chống đỡ với cơn đau đầu như búa bổ.

Tấm thân tôi như con thuyền trước bão. Cặp mắt đang nhòe dần, thì màu xanh kỳ bí lại bất chợt hiện lên.

<Đấng hồng hoang tò mò, bởi thấy cô thông minh và tài trí.>

<Đấng hồng hoang tò mò, bởi phán đoán của cô đầy sắc sảo>

<Đấng hồng hoang tò mò, bởi cô không khuất phục trước sợ hãi.>

<Đang tiến gần khả năng được ban tặng sấm truyền.>

Tôi không hiểu nổi nữa. Đầu óc tôi mù mờ, và cứ thế... tôi chìm vào màn đêm.

-----

<Rồi lúc đấy, người vui vẻ nhận tiền để ém nhẹm cho ta... số phận sẽ thành ra thế nào nhỉ?>

Giọng nói Ariel cứ văng vẳng bên trong đầu Reihausd.

Anh ta trở về phòng, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo và thờ ơ.

<Liệu lên đoạn đầu đài, cô còn có ghen tị với ta chăng?>

Được nửa đường, anh ta ném thanh kiếm dắt bên hông. Nó rơi xuống mặt sàn, kêu những tiếng lộp bộp và leng keng.

Đây là bảo vật quý, nhưng đã dính máu bùn... thì chỉ giống cỏ rác với anh ta.

Ariel tuy ra vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ liếc cái thôi, anh ta đã nhìn thấy đôi mắt đầy nỗi sợ.

Một đứa con gái thế, lại có thể can đảm và sáng suốt vậy ư?

Không đời nào. Một bộ óc cỡ đấy... không đời nào có chuyện nó được yên.

Reihausd chợt cau mày, cố nhớ lại khuôn mặt Ariel. Một khuôn mặt thường xuyên là lơ đãng, với dáng vẻ u ám và trầm tư, giống hệt như đang chờ khúc cuối đời.

Treo chiếc áo choàng lên, tay anh ta cởi bớt vài cúc áo.

Hiện trước mặt anh ta là, là hình bóng mờ ảo với hào quang sáng rõ, tựa như vầng thái dương ẩn nấp sau sương mù.

Chủ nhân hình bóng ấy, là Thần Nghệ thuật Mond.

Đền thờ Elium thờ cả chín vị thần, và không như Thánh nữ, các tư tế, bao gồm cả Đại Tư tế Reihausd, đều có vị thần riêng để bản thân tôn thờ.

Cặp mí mắt Reihausd dần trĩu xuống. Ngước nhìn bức tượng thần, anh ta cứ như thế chìm vào giấc ngủ yên.

-----

Một loạt người hầu mới đến thay thế Annie.

Họ chia nhau ra làm, không muốn câu chuyện cũ tái diễn lần thứ hai. Phía tôi đã cố gắng, nhưng vẫn chẳng nhớ tên được tất cả mọi người. Ai ai cũng thận trọng trước mặt tôi, có lẽ vì đã biết Annie chết như nào. Cứ mỗi khi phạm lỗi, họ cúi đầu van nài mãi không thôi, thành thử tôi có lúc thấy cũng phiền.

Sau vụ đó, tôi bồn chồn suốt cả ngày lẫn đêm. Cộng với cơn chấn động về tâm lý, trông tôi như cái xác vừa mất hồn. Tôi thậm chí còn nghĩ, rằng sẽ không bao giờ trở lại bình thường cơ.

Tôi biết tôi tương đối giỏi thích ứng, nhưng không ngờ rằng tôi vẫn còn bình tĩnh được...

Tôi chợt thấy chua chát về bản thân.

Đây không phải thời đại tôi từng sống. Giá trị một cá nhân vì thế cũng khác biệt.

Tôi cũng biết tại sao Reihausd lại làm thế.

Thân phận giả của tôi là bí mật động trời, gần như có khả năng đảo tung cả Đế quốc. Giả như bị lộ ra, thì Đền thờ, cùng với cả Hoàng gia, nhất định sẽ tan nát đến không thể vãn hồi.

Nhưng giờ tôi không dám chạm mặt với Reihausd.

Cứ nghĩ cảnh anh ta cầm thanh kiếm nhuốm máu... cái cổ tôi lạnh buốt đến tê dại.

Tốt nhất mình nên chạy trốn sớm hơn.

Mình tính đợi Thánh nữ hàng thật tới, nhưng nếu cứ chờ không... chắc mình khó bảo toàn cái mạng này.

Annie là minh chứng, cho cái giá phải trả nếu dám bước quá sâu. Đã dám giết con bé, thì không lẽ đến tôi, anh ta lại tử tế mà khoan hồng?

Không những thế, đống khung chat xanh lè... dạo này cứ nhan nhản trước mặt tôi. Tôi bỗng chợt thấy khó mà ưa chúng, hơn cả khi mới gặp chúng lần đầu.

Rốt cuộc chúng có dụng ý gì không?

Tôi viết lại lần nữa bản kế hoạch mua nhà.

<Giá nhà ở nội đô, dành cho nhà hai tầng chất lượng tốt: Nhà lớn 10 vạn franc, nhà vừa 7 vạn franc, nhà nhỏ 5 vạn franc.>

Một căn nhà quá lớn, thì quán xuyến cũng sẽ rất khó khăn. Nếu bán hết tài sản, chắc nhà cỡ vừa sẽ hợp lý đối với tôi.

Và dù không mua nhà, tôi cũng không nghĩ tôi sẽ gặp khó khăn mấy.

Trung bình một thường dân kiếm được 1000 franc một tháng, nên với 7 vạn franc, tôi sẽ sống ấm no được cỡ vài năm trời.

Với một chút cải trang, thì chắc tầm hai hoặc ba năm nữa, nhất định phía Reihausd sẽ quên hết về tôi. Truyện miêu tả anh ta là một người lạnh lùng, không hề để ý đến tâm tư Ariel.

"Rồi. Vậy chừng ba năm nữa."

Tôi hạ cây bút máy, tự nhủ với bản thân.

Đợi thêm chừng ba năm, và tôi sẽ hoàn toàn tự chủ về tài chính. Không còn Annie nào đòi bòn rút tiền lương, nên tiến độ chắc sẽ đẩy nhanh được đôi phần. Cứ tiết chế đến từng đồng là xong.

Đột nhiên, tôi thấy tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện