“Ta-da!” Haruka reo lên. “Nhìn nè Hiromichi!”

Đầu tháng Sáu, chúng tôi nhận được kết quả thi giữa kì. Haruka rủ tôi tới nhà ăn vào giờ nghỉ trưa, và ngay khi tôi đặt mông xuống, cô ấy đã đẩy bài làm của mình đến trước mặt tôi với vẻ tự hào. Điểm cao nhất của cô ấy là B, cũng có điểm thấp như D, nhưng nhìn chung, cổ đã vượt qua kì thi với điểm số C trung bình.

“Điểm cao nhất từ trước tới giờ của tớ đấy!” Haruka hồ hởi. “Tất cả là nhờ có cậu!”

Phương pháp học tập - mà ngay cả một đứa ngu như tôi cũng hiểu được - hoàn toàn phù hợp với Haruka. Nhờ đó cô ấy đã giành được điểm số tốt nhất có thể trên bảng thành tích của mình. Xét trên việc cô ấy có cùng mã gen với Shigure, bạn gái tôi hẳn phải tiếp thu tốt hơn tôi rồi.

“Tớ mừng là sự kém cỏi của mình giúp được cậu!” Tôi bình luận.

“Nên là hôm nay tớ muốn tổ chức lễ ăn mừng chiến thắng.” Haruka đáp. “Để đấy hết cho tớ. Cậu muốn ăn gì? Nói đi để tớ chạy đi mua.”

“Không cần đâu... được học cùng với cậu là hạnh phúc lắm rồi.”

Tôi hoàn toàn thành thực. Học tập cùng với người yêu đã luôn là ao ước của tôi, như vậy cũng có nghĩa tôi đã được đền đáp rồi.

Nhưng Haruka không định đổi ý mặc cho tôi khăng khăng. “Tớ cũng rất vui,” cổ nói. “Cơ mà, trên hết cậu đã giúp đỡ tớ cải thiện điểm số. Nên hãy để tớ mời cậu bữa trưa. Đó là điều tối thiểu tớ có thể làm. Nếu bây giờ tớ không trả ơn cậu... thì sau này muốn nhờ giúp đỡ sẽ rất khó mở lời.”

“Ôi chà, không thể có chuyện đó được.”

Tôi muốn Haruka có thể dựa dẫm vào mình trong kì thi cuối kì, cũng như các kì sau đó... không, là suốt phần đời còn lại luôn! Thế nên tôi quyết định chấp thuận đề nghị của cổ.

“Vậy thì, tớ muốn một bánh mì yakisoba cùng hai miếng thịt cốt-lết.” Tôi nói.

“Đã rõ thưa ngài! Tôi - binh nhì Haruka - sẽ hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại ngay!”

Với lời chào kiểu cách, Haruka đi thẳng tới quầy bán đồ ăn nhanh trong nhà ăn.

Cô ấy đáng yêu quá đi.

Nhìn cô ấy nhảy chân sáo bước đi khiến tôi ngập tràn hạnh phúc khôn tả. Dù sao thì Haruka đang mua đồ ăn cho tôi đấy. Cô nàng dễ thương ấy đang cố hết sức để làm tôi vui. Tôi không đòi hỏi điều gì hơn thế. Cảm ơn ông Trời, cảm ơn ngài đã cho phép con sống trên tinh cầu xinh đẹp này đủ lâu để được trải nghiệm điều đó.

“Điệu cười ngớ ngẩn đó là sao?”

“Hả?”

Đột nhiên từ đằng sau, tôi nghe giọng của Haruka. Tôi kinh ngạc ngoảnh lại, đôi mắt suýt thì lòi ra khỏi hốc, và nhìn thấy Shigure. Cách duy nhất giúp tôi phân biệt được là do đồng phục của con bé. Em ấy đang bưng khay thức ăn bằng hai tay.

“Ồ, thì ra là mầy!” Tôi nói.

“Thì ra? Đó là cách anh nói với cô em gái dễ thương này của mình đó hả?”

Trong nhà ăn khá ồn, nên tôi đoán Shigure cảm thấy không cần thiết phải che giấu mối quan hệ anh em của chúng tôi.

Đôi mắt to của ẻm chộp được tờ bài của Haruka để trên bàn. “Ô kìa?” Em ấy thốt lên. “Này có phải là bài thi của chị Haruka không?”

“Nó đó.”

“Đối với một người luôn ghét học như chị ấy thì điểm số khá ổn đó chứ.”

“Bình thường cô ấy chỉ suýt soát đủ điểm, nhưng lần này cổ đã rất chăm chỉ, với sự hỗ trợ từ anh.”

“À, anh từng nhắc nhỉ. Ra vậy. Người ta vẫn nói nếu muốn học ngoại ngữ nào thì hãy hẹn hò với người nước đó. Theo một nghĩa nào đó trường hợp này cũng vậy. Nói mới nhớ, chủ nhân của những bài kiểm tra này đâu mất tiêu rồi?”

“Haruka mời anh bữa trưa thay cho lời cảm ơn. Cổ đang ở kia kìa.” Tôi vừa đáp vừa chỉ về phía quầy ăn, hiện Haruka đang chen lấn cùng đám đông.

Shigure liền thở dài thườn thượt. “Hai người mới chỉ hẹn hò mà anh đã coi chị như là “má đường" rồi sao?”

“Này, chuyện báo đáp này hoàn toàn hợp tình hợp lí nha.”

“Cơ mà, nếu anh ăn chung với chị Haruka, vậy em rời đi nhé.”

“Hở? Tại sao?”

“Giả dụ chị bắt gặp chúng ta ở chung với nhau, viễn cảnh đó mình chẳng được gì mà còn có khả năng mất trắng. Sẽ là thảm họa nếu anh vô tình buột miệng nói hai đứa mình đang sống chung.”

“Bộ em nghĩ anh là thằng ngu vậy hả? Ăn trưa với nhau thì có chuyện gì được. Anh tin là Haruka cũng sẽ rất vui.”

“Thì, em cảm giác cứ nhìn mãi khuôn mặt đần thối của anh thì em khó mà kìm được ham muốn trêu chọc.

“Nếu thế thì mầy rời ngay đi. Xùy xùy.” Tôi xua tay đuổi kẻ hành hạ mình rời khỏi.

Nếu Shigure trêu chọc tôi trước mặt Haruka như mọi khi, tôi không chắc mình có thể vãn hồi được danh dự của một người bạn trai. Xui rủi thay, tôi ra tay hơi muộn.

“Ah, Shigure!” Haruka reo lên. “Chào em!”

“Thôi toang...!” Shigure lặng lẽ cảm thán.

Haruka đã quay trở lại với đồ ăn trưa trên tay, nhanh hơn chúng tôi nghĩ. Tôi đã đánh giá thấp năng lực vận động của một diễn viên, dẫu sao câu lạc bộ âm nhạc và câu lạc bộ kịch thỉnh thoảng được xếp chung vào nhóm thể thao mà.

“Bánh mì yakisoba cùng hai thịt cốt-lết của cậu đây.” Haruka nói rồi đặt đồ ăn trước mặt tôi.

“C-Cảm ơn cậu!”

“Ăn trưa với bọn chị không Shigure?” Haruka hỏi.

“Em cho là thế. Trông Hiromichi ngồi một mình ở đây cô đơn quá nên em tính ban ơn cho cậu ấy bằng sự có mặt của mình, nếu không có ai ăn chung.”

“Này, tôi có bạn đấy nhé!” Tôi chen ngang. “Chỉ là... Ờm... hôm nay họ bị ốm hết thôi.”

“Ra thế.” Shigure trả lời. “Tuy nhiên em không muốn chen chân vào thời khắc riêng tư của cặp đôi nên em sẽ tìm chỗ khác ngồi vậy.”

Shigure cố gắng rời đi, nhưng đúng như dự đoán, Haruka ngăn em ấy lại.

“Sao không ngồi với bọn chị?” Cô ấy đề nghị.

“Cảm ơn chị đã mời, nhưng em xin từ chối.” Shigure đáp. “Em quả thực không muốn làm kẻ thứ ba đâu.”

“Nhưng tất cả những bàn khác đều đầy rồi.” Người chị chỉ ra đầy sắc sảo.

“Ừm...”

Tôi quan sát xung quanh, và phát hiện nhà ăn đông nghịt chưa từng có - mọi chiếc ghế đã bị chiếm dụng, trừ cái ở bàn chúng tôi. Lúc tôi và Shigure đang trò chuyện vẫn còn vô vàn lựa chọn. Đám người này từ chỗ quái nào mà mọc ra đúng thời điểm thế?

Shigure vốn đã bưng sẵn khay thức ăn, nên tôi không đành lòng đuổi em ấy khỏi chỗ ngồi duy nhất này.

“Hiromichi, để Shigure ăn cùng bọn mình được không?” Haruka hỏi.

“T-Tất nhiên rồi.” Tôi đáp. “Không phiền chút nào. Tại sao cậu không ăn chung với bọn tôi, Shigure?”

“Thấy không? Cả Hiromichi cũng bảo được mà.” Haruka nhấn mạnh.

“Nói đến vậy rồi thì sao em từ chối được đây...” Shigure lẩm bẩm.

Shigure đầu hàng và ngồi xuống cạnh Haruka. Em ấy nhìn tôi với vẻ trách móc từ phía bên kia bàn. Từ khi sống chung, chúng tôi đã quen với kiểu giao tiếp phi ngôn từ này. Thế là một cuộc đối thoại sôi nổi được bắt đầu chỉ thông qua ánh mắt.

“Tại sao anh không từ chối?” Ẻm hỏi.

“Từ chối thế nào đây?” Tôi đáp trả. “Làm gì còn chỗ trống nào nữa. Anh không muốn Haruka nghĩ mình là thằng khốn.”

“Bộ anh không thể thốt ra vài dòng ngớ ngẩn à, như kiểu: “Nhưng Haruka này, thời gian của chúng ta quý giá lắm, không thể bị gián đoạn được.” Anh chẳng được cái tích sự gì hết nhỉ?” 

“Anh biết một sự thật là kể cả thế cô ấy cũng không thấy vui đâu.”

“Có lẽ anh nói đúng.”

Shigure quá hiểu tính tình Haruka, dẫu sao họ cũng là chị em song sinh. Hết đường phản biện, em ấy cuối cùng đã bỏ qua chuyện này.

“Chúng ta đành phải hợp tác và cùng nhau giải quyết vấn đề này rồi.” Shigure nói.

“Đừng hành anh mầy trước mặt Haruka nữa, anh phải bảo vệ phẩm giá của một người bạn trai.”

“Anh cho em là loại người gì? Em sẽ không bình luận một từ nào về cái “phẩm giá” của anh, hay sự thiếu hụt của nó. Em không định khiến Haruka cảm thấy khó xử theo bất cứ cách nào. Quan trọng hơn, anh không được lỡ mồm mà xổ ra bất kì lời nào về vụ sống chung đâu đấy.”

“R-Rồi, anh sẽ cẩn thận.”

Shigure thật sự là một con người hoàn toàn khác ngay sau khi rời khỏi nhà. Ở nhà, con bé toàn đem rắc rối cho tôi, nhưng ở trường, em ấy thật sự rất... đáng tin cậy. Tất cả những điều đó cho thấy em ấy trân quý Haruka đến nhường nào.

Đó là nguyên nhân ba chúng tôi ăn trưa cùng với nhau. Shigure nhanh chóng - và rất thông minh - nhắc đến bài thi giữa kì, giúp em ấy dẫn dắt cuộc trò chuyện và ngăn chặn bất cứ chuyện riêng tư nào nảy sinh. Đúng là nhanh như chớp. Thi thoảng tôi lại xen vào, giúp đa dạng cuộc đối thoại bằng những lời phàn nàn về thầy cô. Cứ như vậy, giờ ăn trưa êm thấm trôi đi mà không có sự cố nào.

Ôi, giá như điều đó có thể kéo dài.

Khi giờ nghỉ sắp hết, Haruka bỗng gợi chủ đề mới, một chủ đề đòi hòi “nhiều” tinh tế.

“Nhắc đến, trong lớp hai cậu ngồi cạnh nhau phải không? Có thân nhau không?”

“Ừm...”

Tim tôi bắt đầu đập loạn. Haruka nghĩ chúng tôi là bạn bè sao? Có phải tôi đã làm hỏng và trò chuyện quá nhiệt tình với Shigure không? Chuyện đó không xấu, nhưng Shigure và Haruka giống y hệt nhau, một điểm nhỏ nhất cũng có thể dấy lên sự nghi ngờ. Nếu nhắm trực tiếp vào tôi thì không sao, nhưng tôi sợ Haruka sẽ trách bản thân về chuyện này.

“Không hề.” Tôi cố gắng nói rõ ràng nhất có thể. “Thực tế, hai bọn tớ như chó với - Oái!”

“Ổng đùa đấy!” Shigure nhanh chóng tiếp lời sau khi lén lút đá vào ống chân tôi. “Mối quan hệ bọn em cũng coi là thân thiện, chào nhau khi gặp các thứ các thứ. Nhưng từ lúc đổi chỗ sau thi giữa kì, bọn em không nói chuyện mấy.”

Chân tôi! Con mẻ vừa sút thẳng vào giữa ống đồng tôi!

“Thế là thế nào?” Tôi trừng mắt hỏi Shigure.

“Đừng có làm trò ngu!” Ẻm nhìn lại tôi với ánh mắt độc địa hơn gấp trăm lần. “Đối với con gái bọn này, bạn trai mà không tôn trọng bạn bè mình thì được coi là “cờ đỏ” mười mươi đấy. Chưa kể em còn là em gái sinh đôi của Haruka nữa. Anh thật sự muốn chị ấy ghét mình lắm hả?”

Hử, thế sao? Tôi hoang mang. Dưới nhận thức của một thằng con trai, tôi không để tâm lắm nếu bạn gái không ưa mấy thằng bạn mình. Sự thực tôi cũng chẳng quan tâm bạn mình đang hẹn hò với ai. Hay tôi là đứa duy nhất có cảm giác như vậy?

“Không cần phải tỏ vẻ xa cách như thế.” Shigure giải thích. “Cứ coi em là bạn bè bình thường sẽ chào nhau nếu chạm mặt ở trung tâm thương mại thôi.”

“H-Hiểu rồi, xin lỗi. Em đúng là cứu tinh.”

Lời nói dối càng phức tạp thì càng dễ bị nhìn thấu. Tôi gật đầu bày tỏ sự biết ơn đối với công cuộc cứu trợ của Shigure. Tuy nhiên, Haruka lại nghiêng đầu, có vẻ chưa bị thuyết phục.

“Thật sao?” Cô ấy hỏi. “Chị lại nghĩ hai người là bạn thân cơ.”

“H-Hả?” Tôi lắp bắp. “Tại sao cậu nghĩ thế?”

“Thì ý tớ, cậu gọi Shigure bằng tên luôn mà. Mãi một thời gian cậu mới bắt đầu gọi tớ là Haruka. Tớ nghĩ hai người phải rất thân nhau.”

Tôi lập tức nhận thêm một cú sút khác vào ống chân.

“Anh đúng là vô vọng.” Shigure trách móc. “Đó là lý do em không muốn cùng ăn trưa đấy.”

“Ngàn lần xin lỗi mà.”

Tôi không cách nào biện hộ. Lần này, không nghi ngờ gì nữa hoàn toàn là lỗi của tôi. Ở nhà tôi cố gắng chủ động gọi tên Shigure, và khi đến trường đã vô thức mang theo thói quen đó luôn.

Toi thật. Mất hai tuần tôi mới có thể gọi Haruka bằng tên đấy. Tôi đang ở trong một tình cảnh tồi tệ hết sức, lối thoát ở đâu đây?

“Hiện tại họ của em là Satou, giống với Hiromichi.” Shigure giải thích. ”Nên là nếu gọi nhau bằng họ thì nghe hơi kì, bọn em quyết định gọi nhau bằng tên để phân biệt, không phải thiết thân gì đâu.”

“Ồ, ra là vậy.” Haruka nói. “Vì có mỗi chị kêu em là Shigure nên quên mất hầu hết mọi người đều gọi em là Satou.”

Shigure, em đúng là một thiên thần! Một thiên thần ranh ma, dối trá! Và cũng nhờ thế chúng ta mới thoát khỏi đây trong nguyên vẹn.

Tôi thật sự có thể trông cậy vào Shigure, vầng hào quang lung linh lơ lửng trên đầu em ấy cho tôi biết điều đó. Chúng tôi có thể vượt qua chuyện này, không nghi ngờ gì nữa.

“Cơ mà,” Haruka lại nói. “Chị mong hai người có thể thân thiết với nhau hơn.”

Tôi bối rối khi trông Haruka có vẻ không vui trước mối quan hệ hời hợt của bọn tôi. Cô ấy muốn một người - giống mình y đúc - thân thiết hơn với bạn trai ư? Chẳng phải chỉ tổ thêm rắc rối hay sao?

“Tại sao ạ?” Shigure có chút ngạc nhiên, thắc mắc.

“Từ khi chúng ta còn nhỏ, em đã hay nhút nhát.” Haruka giải thích.

“Hử? Chị đang nói em sao?”

“Phải, từ những gì tớ thấy, Shigure chẳng nhát tí nào đâu.” Tôi bổ sung.

“Có đó,” Haruka khăng khăng. “Đúng là thoạt nhìn em ấy có vẻ hòa đồng với mọi người, nhưng em ấy chưa từng để ai tiếp cận, cũng không tham gia hội nhóm nào nếu không được mời. Như vậy gọi là nhút nhát, đúng không?”

Giờ cô ấy nhắc đến...

Shigure không hề bất lịch sự hay gì, nhưng về mặt tương tác xã hội, em ấy chỉ làm ở mức tối thiểu. Chưa kể, tôi không nhớ em ấy có tham gia tích cực cùng ai đó bao giờ. Phải, có thể coi đó là một kiểu “nhút nhát.”

“Vì chúng ta đã là học sinh cấp Ba rồi nên khi em nhập học ở đây, chị đã có chút lo lắng em sẽ bị bỏ lại.” Haruka tiếp tục. “Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu em làm bạn với Hiromichi, cậu ấy luôn là người em có thể tin tưởng.”

“Bahaha!” Tôi và Shigure đồng thời bật cười.

Tôi? Đáng tin á? Haruka lấy điều đó từ đâu vậy? Tôi là người cuối cùng ai đó có thể “trông cậy” ấy chứ.

“Này anh hai à, anh che giấu chị tốt thật đấy.” Shigure khúc khích cười.

“Anh biết là em muốn cười, nhưng đừng làm to chuyện được không. Ta không muốn Haruka nghi ngờ bất cứ điều gì, phải không?”

“Đương nhiên rồi. Cái này làm em bất ngờ chút thôi. Em sẽ mỉm cười và gật đầu.”

Shigure hít thở sâu, uống hết canh miso. Biểu cảm của em ấy - vốn bắt đầu chuyển sang nụ cười ranh ma thường thấy ở nhà - lập tức trở về nụ cười máy móc ở trường.

“Phù,” ẻm thở dài. “Chị nói đúng. Khi em mới chuyển đến, ổng đã rất quan tâm đến em, với tư cách là bạn cùng bàn và em gái của chị. Ổng quả thực là một người em có thể... ừm... trông cậy được?”

Em ấy khen ngợi tệ quá.

“Được không Hiromichi?” Haruka cảm thán. “Tớ sẽ vô cùng hạnh phúc nếu hai người có thể trở thành bạn bè.”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi.” Tôi trả lời.

Dù sao tôi cũng là anh trai của Shigure.

Haruka cười tươi, nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng chuyển thành bất an. “Ơ, nhưng... chuyện này khiến tớ hơi lo.” Cô ấy nói.

“Lo á?” Tôi thắc mắc. “Vì sao vậy?”

“Thì, nếu Shigure biết được cậu ngầu và tốt bụng thế nào, em ấy cũng sẽ đổ cậu mất.”

“Ái! Săặc!”

A! Miếng thịt! Món bánh mì chiên đang mắc nghẹn nơi cổ họng tôi. Xấu hổ quá đi mất. Nhiều lúc Haruka có thể trở nên ngọt ngào một cách bất ngờ. Hiện tôi đang ở chín tầng mây đây. Tôi cảm giác mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới khi nghe cổ nói về mình đầy yêu thương như vậy. Nhưng, ta có thể để chuyện đó đến khi không còn ai xung quanh không? Tôi chắc mẩm con quỷ- à không, Shigure - sẽ không đời nào im lặng trong tình huống này đâu. Hiện giờ, mặt con nhỏ đó chắc hẳn đang-

“Ô-Ồồồ, ra vậy,” Shigure nói lắp trong lúc gắng nhịn cười. “Chuyện đó chắc sẽ là... ừm... vấn đề... nhỉ?”

Ẻm đang run rẩy như điên kia kìa! Cơ mặt rõ ràng là đang co giật! Haruka, cậu nên ngừng lại đi, trước khi con bé bật cười nắc nẻ.

“K-Không, chuyện đó không thể xảy ra đâu!” Tôi thét lên. “Dù gì tớ cũng đâu tuyệt vời gì đâu. Cậu chỉ đang thiên vị khi nói về tớ vậy thôi!”

“Không đúng chút nào!” Haruka phản bác. “Hiromichi thật sự là một quý ông, nên tớ mới thích cậu.”

“L-Làm gì có chuyện. Trước khi cậu tỏ tình thì làm gì có cô gái nào thèm để ý đến tớ chứ.”

“Đấy là vì họ không có gu đàn ông gì hết. Lúc ở nhà giữ trẻ lâu rồi nên tớ không nhắc đến nữa, nhưng lấy ví dụ lễ hội văn hóa năm ngoái đi. Chúng ta thậm chí còn không chung lớp nhưng cậu vẫn đề nghị giúp đỡ. Tớ đang kéo một túi rác khổng lồ trong lúc dọn dẹp thì cậu bước đến, và lấy nó khỏi tay tớ. “Không cần căng thẳng!” Cậu đã nói vậy. “Đây là công việc của cánh đàn ông!” Khi tớ định nói cảm ơn thì cậu đã ngoảnh lưng lại, và nhẹ vẫy tay. Điều đó quả thực hào hiệp và ngầu hết sức!”

Ối. Trời. Đất. Thánh. Thần. Ơi! Cảm ơn vì đã nói tớ “hào hiệp” nhé vì nó khiến tớ thấy cringe vãi lúa. Tôi mà nghe câu chuyện từ một ai đó khác, chắc tôi phải độn thổ hàng trăm mét đất rồi. Tại sao tôi phải cố gắng tỏ ra ngầu lòi cơ chứ? Còn gì thảm hại hơn nữa không? Cơ mà, cô gái khi ấy là Haruka ư? Tôi còn chẳng biết. Tôi chỉ thấy xấu hổ vì đã thốt ra mấy lời như thế trong khi cô ấy đứng sau lưng suốt thời gian qua mà thôi.

“Còn vào ngày hẹn hò đầu tiên của hai đứa.” Haruka nói tiếp.

“Còn nữa ư?” Tôi khóc rống. “Khoan đã! Haruka, dừng lại đi! Tớ cầu xin cậu đừng nói nữa!”

Cô bạn gái đáng yêu, tàn nhẫn của tôi phớt lờ lời khẩn khoản. “Hiromichi, cậu bảo bản thân không hề tuyệt vời. Là bạn gái của cậu, tớ không thể để cậu nói những lời như vậy được. Nên tớ muốn cậu nhớ lại buổi hẹn đầu của chúng ta. Cả ngày hôm đó cậu toàn đi bộ phía gần lề đường. Khi bọn mình ngồi trên ghế, cậu đã trải khăn tay. Cậu còn thanh toán hóa đơn tiền trà khi tớ đang trong phòng vệ sinh nữa. Cả ngày hôm đó tớ rất hạnh phúc khi được đối xử như một nàng công chúa. Đó là lúc tớ nhận ra, khi ai đó nhắc đến “quý ông,” nhất định họ đang nhắc tới những chàng trai như cậu đó, Hiromichi.”

Vì tình yêu của Chúa, ai đó hãy ngưng chuyện này lại đi mà! Tớ đã quá hào hứng cho buổi hẹn đầu tiên nên hoang mang không biết phải làm gì. Thế là tớ tra “cách cư xử cho buổi hẹn đầu hoàn hảo” trên Gaggle đấy chứ. Xin đừng vạch trần! Tớ đâu còn lựa chọn nào khác. Một gã trai tân mù tịt như tớ chẳng còn lựa chọn nào ngoài tin tưởng mớ lời khuyên cao siêu đọc được trên mạng. Cậu thật ngốc khi nghĩ rằng tớ là người tốt, nhưng kẻ bắt nạt như Shigure chắc chắn sẽ nhìn ra ngay. Con bé chắc sẽ phì hết đồ uống ra ngay thôi! Chắc kèo.

Tôi lo lắng nhìn Shigure. Ngay cả tôi cũng thấy việc này rất đáng cười. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, gương mặt thiếu nghiêm túc của em ấy không biểu lộ bất kì dấu hiệu cười cợt nào. Vẻ ác ý đâu mất tiêu hết rồi?

“Chị thật sự thích Hiromichi lắm đấy nhỉ?” Shigure hỏi.

“Đương nhiên,” Haruka lập tức khẳng định. “Nếu không chị đã chẳng bày tỏ tình cảm. Nên là dẫu chị mong hai người trở thành bạn bè, em đừng thích cậu ấy đấy nhé.”

“Vậy nếu như em thích, chị sẽ làm gì?” Shigure đặt câu hỏi.

“Hả?”

“Nếu em “đổ” Hiromichi, chị có sẵn lòng nhường cậu ấy cho cô em gái đáng yêu này không?”

N-Này, cái con nhỏ này đang nói cái quái gì thế?

Hỏi Haruka một điều sẽ không bao giờ xảy ra thì có ý nghĩa gì? Tôi không hiểu được suy nghĩ trong đầu Shigure. Tôi vừa mở miệng định hỏi cho ra nhẽ, Haruka đã lên tiếng.

“Không. Chị không bao giờ nhường. Và chị cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho em vì chuyện đó.”

Giọng điệu cô ấy gay gắt đến mức khiến tôi ngưng mọi lời định nói. Haruka lườm em gái mình với vẻ thù địch rõ rệt.

Bầu không khí đột nhiên căng như dây đàn là sao? Câu chuyện về tôi sao bỗng dưng biến thành thế này rồi?



Shigure không để sự im lặng đau đớn này kéo dài thêm, liền khẽ bật cười. “Aha. Người ta vẫn nói nụ cười là liều thuốc hữu hiệu nhất. Cảm ơn chị, Haruka.”

“Gì?” Haruka nghi vấn.

“Dừng thôi. Nếu ổng có thể khiến chị trở nên đáng sợ như vậy, vậy hẳn là Hiromichi còn nhiều điều không thể trông bằng mắt thường được nhỉ.”

Shigure nở nụ cười ranh mãnh dễ thấy đặc trưng. Tôi đã quá quen với mặt này của con bé.

Đôi vai Haruka nhẹ nhõm hẳn. “Xì, đừng làm chị giật mình thế chứ. Thói quen xấu thích đùa giỡn người khác của em chẳng thay đổi chút nào.”

“Chị nghĩ thế à?” Shigure hỏi.

“Phải. Từ bé em đã hay chọc phá mọi người. Em chưa từng hứng thú với búp bê, nhưng khi chị không động vào chúng nữa do một bộ phim kinh dị, em lại bắt đầu chơi với chúng. Và đừng làm chị nhắc lại đám ve em mang về, em biết chị ghét chúng mà.”

Cô gái này chẳng hề trưởng thành hơn chút nào.

Không thể thấy thương xót thay cho người yêu, thay vào đó, tôi chỉ đơn giản là nhìn sang em gái của cô ấy.

“Tính em thế đó.” Shigure lè lưỡi châm biếm. “Em chỉ trêu những ai mình yêu quý thôi.”

Chuông reo, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã hết. Haruka đứng bật dậy.

“Ôi không!” Cổ ca thán. “Tiếp theo tớ có lớp thể dục. Tớ phải đi thay đồ nhanh. Mà nè Hiromichi...”

“Sao thế?”

“Hôm nay buổi tập kịch sẽ kéo dài muộn nên cậu cứ về trước nhé. Cuối tuần tớ sẽ bù đắp cho cậu thật nhiều.”

“Hiểu rồi. Đáng mong chờ lắm đây. Diễn tốt nhé.” Tôi đáp.

“Cám mơn. Hẹn gặp em sau, Shigure.”

“Gặp chị sau.”

Haruka lao đi, chiếc váy ngắn phấp phới theo từng bước chân. Khi chắc chắn người chị gái đã đi hẳn, Shigure nói với tôi, giọng điệu không hề có chút chế giễu, thậm chí còn có vẻ ấn tượng.

“Anh hai được yêu mến quá ha.”

“Ừ... thỉnh thoảng cũng hơi xấu hổ.”

“Nhưng vẫn khiến anh vui, đúng chứ?”

“Dĩ nhiên.” Tôi trả lời. Thực ra còn hơn cả vui ấy chứ.

Nghĩ tới việc tôi đã tìm được một người thích, không, yêu mình như vậy trên hành tinh bao la này, tôi biết cô ấy yêu tôi đến nhường nào, và không cách nào diễn tả thành lời cảm giác thỏa mãn hiện tại.

“Chị ấy có vẻ rất hạnh phúc.” Shigure thở dài nhận xét. “Em cũng muốn có người yêu.”

“Cứ ra ngoài kia và tìm lấy một người thôi. Em xinh giống Haruka mà, chọn ai chẳng được.”

“Em muốn bạn trai là một người có thể chiều theo những yêu cầu ích kỉ của mình. Một người trung thành, sẵn lòng bị xoay như chong chóng trong lòng bàn tay em, và không khó chịu khi em nổi giận vô cớ. Thêm nữa, anh ta phải cao ít nhất 1m73, cao ráo đẹp trai, phải kiếm được ít nhất 40 triệu yên một năm, có nhà cửa ở Tokyo và là một quý ngài hoàn hảo - tức là không được thèm thuồng những cô gái khác.”

“Cứ mơ đi nhé.” Tôi vặn. Về cơ bản là chẳng có gã nào như vậy tồn tại. Tìm kiếm quái vật chân to khéo còn dễ thấy hơn. “Mà, cuộc sống trung học chỉ trải qua một lần thôi. Anh hi vọng em sẽ tìm được một chàng trai tốt.”

“Em đã tìm được rồi.”

“Hả? Em vừa nói gì à?”

“Không, không có gì hết. Quan trọng hơn, mình nên về lớp thôi kẻo muộn.”

“Thôi chết!"

Tôi bưng khay đồ ăn của Shigure đứng dậy. Đúng là em ấy có làm tôi toát mồ hôi mấy lần và hành hạ cái ống chân tội nghiệp của tôi, nhưng hôm nay ẻm đã giúp tôi rất nhiều. Trả lại khay đồ là điều tối thiểu tôi có thể làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện