Han Sooyoung bị ném vào một cái lồng.



Cô ta đã bất tỉnh và có lẽ đang thiếu hụt sức mạnh ma thuật sau khi bị lấy mất lá cờ.



Han Sooyoung hẳn đã di chuyển đến khu vực gần đây. Cô ấy là một nhà văn nên có thể có một công ty quản lý hoặc xuất bản gần đó.



“Không phải anh trông khá vui sao? Hey, anh đã chạm vào cô ta rồi phải không?”



"Không. Tôi biết rằng các chòm sao đều tập trung ở đây.”



[Một chòm sao thích sự tục tĩu rất phấn khích.]



[Một vài chòm sao có đôi mắt toả sáng trước sự mê hoặc.]



Đồ lót màu trắng lộ ra dưới chiếc quần jean rách của Han Sooyoung. Những người đàn ông đang chơi kéo giấy đá.



Tôi nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung ngoài thanh sắt. Cho dù nhìn như thế nào, không có dấu hiệu cho thấy bất cứ điều gì xảy ra.



…. .



Người phụ nữ này sẽ là một trở ngại nếu cô ta còn sống. Cô ta là người hiểu rõ nhất về thế giới này, ngoài tôi.



Câu chuyện đã thay đổi hoàn toàn từ hồi quy thứ ba hoặc thứ tư từ phần tư đầu tiên của cốt chuyện, kiến ​​thức của cô ta có thể đã lỗi thời, nhưng….



Khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, tôi rùng mình với sự ghê tởm của chính mình.



...Tại sao tôi lại lo lắng về nó?



Giết người vì họ sẽ nguy hiểm trong tương lai. Tôi nên cứu người vì họ sẽ hữu ích trong tương lai?



Tôi không phải là Yoo Yoo Jonghyuk để suy nghĩ về những chuyện như vậy.



“Cậu có muốn làm điều đó không Dokja-ssi?”



Phó phòng Yoon cười khi thấy ánh nhìn chăm chú của tôi. Đó là biểu cảm ‘Tôi có thể giúp cậu’.



“Nếu cậu hứa với tôi một điều, tôi sẽ để Dokja-ssi làm cô ta trước. Như thế nào?"



"...Anh muốn tôi hứa điều gì?"



“Anh có một nhóm, đúng không? Xin giới thiệu tôi với nhóm Dokja-ssi. Chúng tôi sẽ sớm bắt đầu mở rộng lực lượng của mình. Nhìn vào các vật phẩm của Dokja-ssi, đó có lẽ là một nhóm khá lớn?”



Tôi nhìn chằm chằm vào Phó phòng Yoon và nói, “Tôi có thể giới thiệu cho anh nếu anh thích. Nhưng tôi muốn anh dừng việc này lại.”



"Huh? Haha, Dokja-ssi. Ý cậu là gì?"



“Hãy để người phụ nữ đó đi.”



Phó phòng Yoon Yoon nhíu mày vì biết đó không phải là một trò đùa.



“ Hmm... Dokja-ssi. Có gì sai khi đối xử với những người này như thế? Nếu cậu sống sót được đến thời điểm này, không phải cậu nên biết điều đó sao?”



“...”



“Tôi đã quan sát Dokja-ssi trong một thời gian dài. Tôi biết rằng nếu là Dokja-ssi, cậu có thể sống sót ở bất cứ đâu.”



Có một sự chế giễu kỳ lạ trong biểu cảm của Phó phòng Yoon.



“Chẳng phải cậu luôn đọc những cuốn tiểu thuyết web à? Cậu luôn tới công ty với vẻ ảm đạm. Đôi khi cậu sẽ nói chuyện với tôi và một vài đồng nghiệp khác. Những người tốt như Yoo Sangah-ssi.”



“Điều đó thì liên quan gì đến chuyện này?”



“Ngay bây giờ, Dokja-ssi cũng đang tận hưởng tình huống này. Có phải không?”



Tận hưởng? Nó giống như một con dao găm vào trái tim tôi từ một góc độ hoàn toàn khác.



Phó phòng Yoon nắm lấy vai tôi.



“Tôi cũng giống như Dokja-ssi. Chúng ta ở cùng một đội QA. Tôi nghe thấy sự cằn nhằn mỗi ngày và sống trong sự khinh miệt của họ. Cậu có nhớ những gì các bộ phận khác gọi chúng ta? Đội ngũ huấn luyện giả. Chúng ta là những người giá rẻ - những kẻ không biết tới thông số kỹ thuật. Chúng ta chỉ biết thử nghiệm game.”



“...”



“Dokja-ssi. Những người đang bị mắc kẹt ngay bây giờ, cậu có biết họ thực sự là ai không? Nhìn kĩ vào. Họ là những kẻ cặn bã đã phớt lờ chúng ta.”



Tầm nhìn của tôi mở rộng và tiếng la hét của mọi người vang lên xung quanh. Nhìn kĩ hơn, tôi đã nhận ra họ.



Nhiều người bị mắc kẹt sau song sắt là những người tôi biết từ Mino Soft. Có những người mà tôi biết rất rõ, những người không biết tôi hay những người không hề quan tâm.



"Nó giờ đã kết thúc. Nhóm tài chính, nhóm lập kế hoạch, không vấn đề gì. Những người giỏi nhất thế giới hiện tại là đội QA của chúng ta. Haha. Dokja-ssi, cậu cũng đã biết điều đó từ những lần kiểm tra lỗi bug của game phải không? Thế giới này là một trò chơi. Một trò chơi có lỗi. Có quá nhiều sơ hở mà tôi có thể tận dụng.”



Vô số tin nhắn từ các chòm sao xuất hiện trong đầu tôi.



Những thông điệp muốn một câu chuyện kích thích hơn, hấp dẫn hơn, suy đồi hơn, lặng lẽ chồng chéo với khuôn mặt của Phó phòng Yoon.



Đôi khi sự tự ti biến con người thành quái vật.



"Không có gì phải sợ cả. Thế giới này là một trò chơi tồn tại cho chúng ta! Cậu có biết nhóm của tôi kiếm được bao nhiêu tiền mỗi ngày với cái này không?”



"Tôi không biết."



5.000 xu một ngày. 5.000 xu….Cậu có thể tưởng tượng được không? Chúng tôi không thực hiện các kịch bản và chúng tôi nhận được 5.000 xu. 5.000 đồng xu chỉ từ việc khiến mọi người chiến đấu và giao phối. Giống như nhóm lập kế hoạch lấy các mặt hàng tiền mặt. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?”



Tôi thấy những người đàn ông tiếp cận Han Sooyoung từng người một. Tôi từ từ thở ra. Cho đến giờ, tôi đã thể hiện phép lịch sự với đồng nghiệp- người đã từng chia sẻ cùng một tầng thượng với tôi bằng cách lắng nghe câu chuyện của anh ấy.



Tôi bỏ tay Phó phòng Yoon ra khỏi vai và mở miệng. “Nếu anh muốn kiếm tiền, có một cách tốt hơn.”



"Gì?" Phó phòng Yoon đỏ mặt. “Dokja-ssi cũng tìm thấy một lỗi à? Nó là gì?"



“Nguyên tắc đó cũng giống như trang trại xu. Kích thích các chòm sao.”



“Oho, có gì kích thích hơn thế này? Điều đó có thật không?"



"Vâng, có thật. Anh có muốn tôi cho anh biết không?”



“Sẽ rất tốt nếu cậu chia sẻ bí quyết!”



“Những chòm sao thật sự thích…



[Thanh gươm Niềm tin được kích hoạt!]



...Điều này."



Có tiếng thanh sắt bị cắt rời. Tôi vung lưỡi kiếm bừa bãi về phía những kẻ lang tập trung thang quanh lồng. Tôi cắt gân Achilles của những kẻ chạy trốn.



Đầu gối của những người không thể kháng cự gập lại.



“Aaaaack! Có chuyện gì với thằng khốn này vậy?”



"Chân của tôi! Chân của tôi!"



Tôi tiếp tục vung kiếm với dòng máu sục sôi.



“Thứ gì đó như thế này.”



Tôi chặt cái tay quấy rối một thành viên của bộ phận nhân sự, sau đó là tay của một người đàn ông đang cố cởi áo Han Sooyoung.



“Cái này cũng tốt.”



Máu văng lên má tôi. Tôi lặng lẽ lau máu và tiếp tục cắt tay và chân. Sau đó, giọng nói của Phó phòng Yoon hét lên.



“C-Câu đang làm gì? Chuyện này là gì?"



“Cảm ơn anh vì câu chuyện.”



Tôi quay lại nhìn Phó phòng Yoon.



“Tôi đã tạo ra một tình huống mà các chòm sao thực sự thích vì anh.”



Chỉ với hai thanh kiếm, không ai trong số những người đàn ông vào lồng của Han Sooyoung có thể làm bất cứ điều gì chống lại tôi.



[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hoả thiêng’ rất hài lòng với phán đoán của bạn.]



[Chòm sao ‘Tù nhân của vòng Kim cô’ đang khịt mũi trước sự trừng phạt không ngừng.]



[Nhiều chòm sao không thích sự tàn bạo của một số chòm sao hài lòng với phán đoán của bạn.]



[8.000 xu đã được tài trợ.]



Khuôn mặt của Phó phòng Yoon trở nên trắng bệch, anh ngồi phịch xuống đất.



Tôi cười nhạo anh ta.



“Tại sao phải bận tâm tạo ra một cái gì đó như trang trại xu? Tiền rất dễ kiếm.”



“...T-Thằng chó đẻ!”



Có một số lượng lớn những kẻ lang thang xuất hiện. Ngay lập tức, khoảng 20 người lang thang vây quanh tôi.



Đó là một con số mơ hồ có thể khiến tôi vi phạm nguyên tắc ‘vô sát’ nhưng tôi không quá lo lắng. Tôi chỉ cần rời khỏi đây.



Tôi rút lui một chút trong khi ôm cơ thể của Han Sooyoung. Đột nhiên, đôi mắt cô lóe lên và cô ấy hỏi,  “Tại sao anh lại cứu tôi?”



“Cô đã tỉnh? Vậy thì đứng dậy đi.”



Giọng Han Sooyoung yếu ớt.



“Nếu anh cứu tôi, chẳng phải những chòm sao trong kênh của anh sẽ bỏ đi hết sao? Anh có biết các chòm sao ghét nhất điều gì không?”



“Có một số người thích nó.”



[Chòm sao đang chờ đợi hậu cung cẩn thận đặt cả hai tay vào nhau.]



[Chòm sao thích ‘kẻ thù biến thành đồng minh’ rất vui mừng.]



Han Sooyoung nhíu mày.



“Giờ đây là một sáo ngữ. Đúng không? Khoảnh khắc người phụ nữ sắp bị hiếp, anh hùng sẽ giải cứu cô. Tại sao anh lại hành động như vậy mặc dù nói rằng mình không thích những lời sáo ngữ?”



“Cô đang nhầm lẫn về hai điều.”



Tôi bắt đầu trong khi nhẹ nhàng cắt chân của một kẻ lang thang.



“Một, tôi không phải là anh hùng. Và hai…"



[Bạn đã cứu một cuộc sống.]



[Điểm nghiệp của bạn đã tăng thêm một.]



[Điểm nghiệp hiện tại: 14/100]



Điểm nghiệp đã đạt được khi hệ thống xác định rằng một người đã ‘được cứu’. Nói cách khác, nếu tôi để cô ta một mình, có khả năng Han Sooyoung sẽ chết.



“Cô không phải là phụ nữ.”



"…Đặt tôi xuống!"



Tôi ném cô ta xuống đất không chút do dự.



Han Sooyoung hét lên, “Anh thực sự bỏ tôi xuống?”



“Cô cũng phải chiến đấu.”



"Gì?"



“Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Cô có thích những sáo ngữ không?”



“Không quan trọng việc tôi thích những lời sáo ngữ như thế nào, không phải nó thực sự sáo ngữ sao khi chiến đấu cùng kẻ thù?”



Cô ta cằn nhằn nhưng chúng tôi khá hợp nhau. Tôi chặt chân những kẻ lang thang đang đến gần trong khi Han Sooyoung làm họ tắt thở. Chúng tôi lấy mạng sống của họ từ từ và cẩn thận cho đến khi chỉ còn lại một vài người sống sót.



Những kẻ lang thang kinh hoàng bắt đầu chạy trốn khỏi trang trại xu.



“Lợi nhuận đã hoàn thành.”



Tôi nhìn vào những đồng xu mà mình nhận được từ những kẻ lang thang trong khi Han Sooyoung lảo đảo với một nụ cười.



[Bạn đã có được 18.400 xu.]



Đóng góp của cô ta không cao bằng của tôi nhưng cô ta cũng sẽ có được một số tiền kha khá. Tôi đã không nhận được nhiều tiền như ý muốn nếu không có Han Sooyoung, tôi quyết định nghĩ về nó như một mẹo.



Tôi nhìn về phía trước nơi Phó phòng Yoon vẫn đang ngồi trên mặt đất.



“Haha...Điên rồ. Tôi biết cậu sẽ như thế này. Tôi nên biết khi nghe về tin đồn…”



“Tên khốn bệnh hoạn. Ngươi nói nhiều quá.”



Han Sooyoung đâm vào cổ Phó phòng Yoon. Máu trào ra từ cổ Phó phòng Yoon, và ánh sáng rút cạn khỏi đôi mắt anh ấy.



Một người nhớ đến Kim Dokja của thực tế đã biến mất.



Han Sooyoung thấy tôi đang nhìn và càu nhàu.  “Biểu cảm của anh là gì? Anh cảm thấy có lỗi vì cái chết của thằng ngu này?”



"Không."



“Vậy thì tại sao lại tiếp tục lắng nghe hắn ta?”



Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi đã không mong đợi những từ này phát ra từ miệng Han Sooyoung.



“Anh chỉ nghe những lời nhảm nhí của tên này. Tại sao? Các chòm sao không thích sự bực bội.”



Tôi ngây người nghe những lời của cô ta trước khi mỉm cười.



Vừa rồi là gì vậy?



“Cô dường như không biết nhưng tốt hơn là nên nghe những điều nhảm nhí ở mức độ vừa phải để có được nhiều tiền hơn khi chúng bị giết. Không có cảm giác sảng khoái mà không bực bội trước.”



"Không? Dokja... không, đừng nói là các chòm sao thích việc giết người đúng cách hơn? Anh thì biết gì khi thậm chí anh còn chẳng phải một nhà văn?”



"Tôi biết rất rõ. Tôi là một độc giả.”



"Điều này…!"



Tôi lờ Han Sooyoung và lục lọi các vật phẩm đã bị rơi. Hầu hết đó là rác nhưng có một bộ đồ mà tôi có thể mặc.



[Bộ đồ Chiến đấu cũ của Quý ông]



Đó là một vật phẩm cấp B và chỉ cải thiện thêm một chút về mặt phòng thủ nhưng tốt hơn là không mặc gì. Tôi không thể mặc Chiếu rơm của Samyeongdang mãi …. nghĩ về nó, tôi nên bắt đầu canh tác vật phẩm.



Những kẻ lang thang chạy trốn dường như đang hướng đến hang ổ của chúng. Sẽ tốt hơn nếu đuổi theo và đánh những kẻ lang thang.



Nếu tôi nhớ thì hiện tại, Seocho có một vài ‘viên đá thiên thạch’ sẽ được sử dụng trong kịch bản thứ năm. Nếu nó rơi ở đây thì tôi phải lấy nó.



Khi tôi lấy được cục pin thứ hai...



[Bạn đã cứu một cuộc sống.]



[Điểm nghiệp của bạn đã tăng thêm một.]



[Điểm nghiệp hiện tại: 25/100]



Một hoặc hai người tiếp cận. Họ là tất cả những người đã bị nhốt sau song sắt.



Màu sắc trở lại khuôn mặt của một số người nhớ ra tôi.



Tôi giơ tay trước khi họ có thể nói.



“Tôi không thể giúp mọi người bây giờ. Hãy chăm lo cuộc sống của chính mình.”



Nỗi tuyệt vọng mờ nhạt tràn ngập trong mắt họ nhưng đây không phải là một tình huống mà tôi có thể giúp đỡ. Trời có vẻ lạnh nhưng cuối cùng, tôi đã cứu được họ.



“Hãy nhặt các vật phẩm trong chừng mực và sau đó đến Chungmuro ​​nếu mọi người có đủ khả năng. Có thể sẽ có một số người có thể giúp ở đó.”



Trước khi tôi nói xong, mọi người đã bắt đầu nhặt những món đồ bị rơi. Đôi mắt họ lại rạo rực khi thấy hy vọng sống sót.



Quan sát họ, tôi hiểu tại sao dokkaebi lại đưa mình đến đây.



“Đó là của tôi! Đặt nó xuống!"



“T-Tôi thấy nó đầu tiên!



Những người từng là nạn nhân giờ đang nhìn nhau trong khi cầm vũ khí. Họ chĩa vũ khí vào nhau mà không do dự.



Đây là một thế giới không vua.



Không có ai để kiểm soát thế giới này.



Dokkaebi đang cố gắng cho tôi thấy cảnh tượng này.



Một thế giới không có vua là thế giới hoang dã, không có luật pháp hay đạo đức mà chúng ta từng bảo vệ, nó cho thấy niềm tin của chúng ta đối với người khác thấp kém đến mức nào.



Một giọng nói bất ngờ ngăn những người sắp sử dụng vũ khí của họ.



“Tất cả các ngươi muốn chết hết à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện