Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Không người khiêu chiến không có nghĩa luận đạo chấm dứt, còn phải nhường địa phương cho người khác tỷ thí, vì vậy Tần Dịch thật vất vả trang bức một lần bị vị Vũ trưởng lão kia oanh xuống đài, soái không đến nửa chén trà.
Tần Dịch không dám đi nhìn Cư Vân Tụ, nhanh như chớp rời khỏi ngọn núi tỷ thí, ý định quay về gặp Kỳ Si.
Hỏi một chút hắn tính được cái gì mới cho mình một pháp bảo như vậy, vừa vặn thích hợp sử dụng như thế.
Hay nói... Hắn cho pháp bảo chỉ là để bảo vệ tính mạng, kết quả bị mình dùng thành như vậy?
- Sư thúc, sư thúc chờ ta một chút.
Quay đầu nhìn lại, Thanh Trà rất vui vẻ chạy theo.
Tần Dịch nhìn bộ dạng của nha đầu này, tâm tình cũng tốt hơn.
- Ngươi không xem tỷ thí? Cùng đi ra làm gì?
Thanh Trà lẽ thẳng khí hùng.
- Không có sư thúc tỷ thí còn có gì đẹp mắt sao?
Tần Dịch mừng rỡ.
- Thật tinh mắt!
Thanh Trà nói.
- Thanh Trà đương nhiên tinh mắt, lần đầu tiên gặp sư thúc đã biết rõ ngươi muốn làm sư công của ta! Lúc ấy còn mạnh miệng không nhận, hôm nay bức tranh này đã nói rõ hết?
- Ta...
Tần Dịch không biết làm sao giải thích với người đần về vấn đề này, đành phải nói.
- Cho nên ngươi đuổi theo muốn xem trò cười của ta sao?
- Không đúng! Chẳng qua nói cho sư thúc biết, Thanh Trà rất lợi hại!
Thanh Trà vô cùng đắc ý.
- Cái này có phải là Kỳ Tính chi đạo không?
"..."
Tần Dịch sờ lên đầu của nàng.
- Lợi hại, lợi hại.
Thanh Trà rất cao hứng, đi theo Tần Dịch một đường bay về chủ phong, Kỳ Si ở lưng chừng núi.
Một đường líu ríu.
- Không nghĩ tới Trịnh Vân Dật kia hạ lưu như vậy, thường ngày nhìn khiêm tốn quân tử, thật ra âm thầm cất giấu đồ vật sắc như vậy, có thể thấy được nội tâm hèn mọn bỉ ổi...
Mặt già Tần Dịch đỏ bừng, luôn cảm thấy mỗi câu mỗi chữ đều giống như đang nói mình, nhịn không được yếu ớt giải thích.
- Nếu như đúng là giết dâm tăng tiện tay giữ lại, cũng không có nghĩa nội tâm hèn mọn bỉ ổi.
Thanh Trà chính khí nghiêm nghị.
- Danh sĩ có nội tâm sạch sẽ chân chính nhìn thấy loại đồ vật bẩn mắt kia, phản ứng đầu tiên chính là hủy đi, chỉ có đồ hèn mọn bỉ ổi mới sẽ vô thức mà thu lại.
- Có nhiều thứ cũng chỉ là tình thú khuê phòng, không có nghĩa nội tâm xấu xa, chẳng qua không bảo thủ mà thôi, đừng nói nghiêm trọng như vậy...
Thanh Trà thở dài.
- Ta biết rõ sư thúc cao thượng, nhìn hắn thua đầy bụi đất không đành lòng, còn nói chuyện thay hắn. Thật ra không cần, da mặt hắn dày như vậy sợ cái gì? Nếu đổi thành sư phụ, loại người xấu xa này gặp một cái đánh một cái, toàn bộ đánh cho đầu đầy cục u.
- Ừ, ta rất cao thượng.
Tần Dịch khoanh chân ngồi trên khăn tay, cứng cổ nhìn phía trước, mặt không biểu lộ.
Luôn cảm thấy mấy ngọn núi ngắn ngủi này thật xa…
Cũng may chung quy rất gần, rất nhanh đã đến. Tần Dịch thở phào nhẹ nhõm đè đụn mây, thẳng đến căn nhà nhỏ của Kỳ Si.
"Lạch cạch".
Trong phòng truyền đến tiếng đặt quân cờ, Tần Dịch cẩn thận thò đầu nhìn, là Kỳ Si đang tự mình đánh cờ.
- Sư thúc...
- Ừm?
Kỳ Si cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
- Hôm nay không phải ngày luận đạo sao?
- Hôm nay đã xong, tới hỏi hỏi sư thúc tính được cái gì, vì sao sẽ cho ta loại bảo vật kia.
- A? Tùy tiện lấy một thứ cho ngươi, chẳng lẽ không dùng tốt?
Tần Dịch đờ đẫn.
- Chỉ như vậy?
- Bất quá chỉ là một vô ưu kiếp, tiện tay ứng phó, còn cần như thế nào?
Kỳ Si rốt cuộc quay đầu, ánh mắt lại bỗng nhiên sáng ngời.
- Ai nha, Trà nha đầu tới rồi, quyết định đến học kỳ sao?
Thanh Trà lắc đầu như trống lúc lắc.
- Không phải, ta tới cùng sư thúc.
Kỳ Si thở dài.
- Cũng phải, ngươi quá ngốc, tính không được Kỳ đạo.
Thanh Trà không phục.
- Ta đều tính được sư thúc suy nghĩ cái gì, không ngốc.
Tần Dịch che mặt.
Kỳ Si ngược lại khẽ giật mình.
- Ngươi? Ngươi tính được hắn nghĩ cái gì?
Ngừng lại một chút, nhịn không được bật cười.
- Sư thúc này của ngươi rất kỳ quái, cho dù chúng ta không che đậy thiên cơ, Thiên Cơ Tử cũng không nhất định tính được hắn, huống chi ngươi?
Thanh Trà phồng mặt bánh bao lên không nói lời nào.
Tần Dịch nói.
- Nào có khoa trương như vậy, đã từng có một vị bằng hữu tính chuẩn qua quẻ của ta. Nàng lúc ấy cũng chỉ là Cầm Tâm viên mãn thôi đấy.
- Hơn phân nửa là Thiên Khu Thần Khuyết, bọn hắn nhìn trộm sơ lược, cảm giác lành dữ, biết thiên mệnh, xác thực lợi hại, nhưng cũng không giống với loại mưu tính cụ thể của Thiên Cơ Tử. Phương hướng đại khái có căn cứ mà bói, muốn bói tâm ý người, khó biết bao.
Tần Dịch ngược lại ngoài ý muốn đã biết được bói toán của Thiên Khu Thần Khuyết khác biệt Vạn Đạo Tiên Cung Bói tông ở chỗ nào.
Lại nói bói toán của Vạn Đạo Tiên Cung, thay vì nói là bói, không bằng nói dùng thuật bói toán vào mưu tính mà thôi... Tuyệt không có bất kỳ tiếng nói chung nào với Minh Hà.
Kỳ Si lại nói.
- Ngươi... Đầy đầu không biết chứa những ý nghĩ kỳ lạ cổ quái gì, phảng phất như không phải người của thế giới này, người phương nào có thể bói? Để cho Thiên Cơ Tử lại tính một trăm năm cũng không biết ngươi sẽ dùng truyện tranh cừu béo thông đồng hài tử, dây chuyền sản xuất gì đó, Mặc Lâm Tử cũng không có nghĩ qua, Thiên Cơ Tử dựa vào cái gì mà tính? ... Nếu như thật sự bị Thanh Trà tính trúng, vậy tối đa chỉ là tính chút chuyện tình nam nữ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, còn không phải như vậy.
Trong lòng Tần Dịch nhảy dựng, ánh mắt nhìn Kỳ Si trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
Đây là đúng như kỳ tính, phảng phất như nhìn hết tất cả hoa văn.
Hắn giống như xác nhận lại hỏi một lần.
- Cho nên sư thúc thật sự tùy tiện cho bảo vật?
Kỳ Si không đáp, ngược lại nói.
- Thế như đánh cờ. Ván cờ giữa chúng ta cùng Thiên Cơ Tử, lúc trước là hắn đang 'Đoạn', mà hôm nay chúng ta đang 'Bẻ'. Sư điệt có biết, bước tiếp theo chúng ta nên đi cái gì không?
Tần Dịch đờ đẫn.
- Ta chỉ biết quy tắc sống chết của cờ vây, những thuật ngữ này quá thâm ảo, thưa sư thúc.
Kỳ Si bày ra hình ∴, cười nói.
- Nếu đã biết quy tắc sống chết, hẳn biết trung tâm tiến không được?
- Cái này biết rõ.
- Cho nên chiêu này gọi là 'Hổ'.
Kỳ Si làm ra thủ thế hổ trảo.
- Nếu có người đến, mở rộng túi chờ là được.
Tần Dịch mang theo hai mắt vòng vòng cùng Thanh Trà đồng dạng cũng hai mắt vòng vòng trở về đỉnh núi.
Mặc dù nghe không rõ nhưng cảm thấy rất lợi hại...
Lại nói, những tiên nhân các ngươi có thể không trang bức được không?
Thật ra ý tứ cũng rất đơn giản, chính là bước tiếp theo, đối phương có thể sẽ dùng thủ đoạn bạo lực mai phục mình, mình bên này phản bố cục làm cho đối phương vào miệng cọp là được.
Là ý này.
Nhưng tương đương với không nói gì, thời gian, địa điểm, nhân vật, không có cái gì, chỉ có một đống lời nói nhảm.
Bất quá cũng xem như nhắc nhở...
Lúc trước bị bầu không khí tường hòa của Vạn Đạo Tiên Cung ảnh hưởng, ngay cả tỷ thí đều không mang khói lửa, ngược lại không có suy nghĩ hướng đến phương hướng đối phương sẽ dùng thủ đoạn bạo lực. Kỳ tính dù sao không phải thật sự tính toán hết thảy, chẳng qua là dự phán đường đi của quân cờ, cho rằng phải cẩn thận phương diện này, đề phòng trước mà thôi.
Kỳ chi đạo này cũng thật sự rất thú vị... Nhỏ đến hai bên ứng đối, lớn đến tranh đấu khí vận tông môn, không chỗ nào không phải kỳ. Mà cái gọi tông môn tranh chấp cũng chỉ là một góc của ván cờ. Chỉ không biết những si nhân “trạch” trong núi này có thể tính ván cờ thiên hạ hay không?
Nói không chừng thật sự có thể, cảm giác sâu không lường được đấy... Ít nhất bộ "Âm Dương Mê" kia, hiện tại cũng làm không rõ hắn rốt cuộc cố tình hay vô tình.
Trở lại nhà chính của Cư Vân Tụ, Cư Vân Tụ còn chưa trở lại, cũng không biết bên kia luận đạo tiến hành bao nhiêu vòng. Thanh Trà thu thập bàn trà, lẩm bẩm.
- Sư thúc tổ xem thường người, còn nói ta không thể tính, ta rõ ràng tính được sư thúc cố ý ngồi ở chỗ này đợi sư phụ...
Tần Dịch vỗ trán.
- Là đầu heo cũng biết ta muốn đợi sư phụ ngươi trở về có chuyện nói, chẳng lẽ mình trốn về đi ngủ?
Thanh Trà khinh bỉ nhìn hắn.
- Thì ra muốn ngủ cùng sư phụ.
Tần Dịch tức giận đến mức thổ huyết, nhìn xung quanh một vòng, trông thấy sau nhà có một cái ao, liền một tay xách Thanh Trà lên, ý định noi theo Cư Vân Tụ ném nàng đi pha trà.
Thanh Trà bị xách trên không trung tay chân vung loạn.
- Sư, sư thúc đừng, chỗ đó bẩn lắm...
Ngoài cửa, Cư Vân Tụ vừa xuống đụn mây, đột nhiên nghe được một câu như vậy, không khỏi trợn tròn hai mắt, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Không người khiêu chiến không có nghĩa luận đạo chấm dứt, còn phải nhường địa phương cho người khác tỷ thí, vì vậy Tần Dịch thật vất vả trang bức một lần bị vị Vũ trưởng lão kia oanh xuống đài, soái không đến nửa chén trà.
Tần Dịch không dám đi nhìn Cư Vân Tụ, nhanh như chớp rời khỏi ngọn núi tỷ thí, ý định quay về gặp Kỳ Si.
Hỏi một chút hắn tính được cái gì mới cho mình một pháp bảo như vậy, vừa vặn thích hợp sử dụng như thế.
Hay nói... Hắn cho pháp bảo chỉ là để bảo vệ tính mạng, kết quả bị mình dùng thành như vậy?
- Sư thúc, sư thúc chờ ta một chút.
Quay đầu nhìn lại, Thanh Trà rất vui vẻ chạy theo.
Tần Dịch nhìn bộ dạng của nha đầu này, tâm tình cũng tốt hơn.
- Ngươi không xem tỷ thí? Cùng đi ra làm gì?
Thanh Trà lẽ thẳng khí hùng.
- Không có sư thúc tỷ thí còn có gì đẹp mắt sao?
Tần Dịch mừng rỡ.
- Thật tinh mắt!
Thanh Trà nói.
- Thanh Trà đương nhiên tinh mắt, lần đầu tiên gặp sư thúc đã biết rõ ngươi muốn làm sư công của ta! Lúc ấy còn mạnh miệng không nhận, hôm nay bức tranh này đã nói rõ hết?
- Ta...
Tần Dịch không biết làm sao giải thích với người đần về vấn đề này, đành phải nói.
- Cho nên ngươi đuổi theo muốn xem trò cười của ta sao?
- Không đúng! Chẳng qua nói cho sư thúc biết, Thanh Trà rất lợi hại!
Thanh Trà vô cùng đắc ý.
- Cái này có phải là Kỳ Tính chi đạo không?
"..."
Tần Dịch sờ lên đầu của nàng.
- Lợi hại, lợi hại.
Thanh Trà rất cao hứng, đi theo Tần Dịch một đường bay về chủ phong, Kỳ Si ở lưng chừng núi.
Một đường líu ríu.
- Không nghĩ tới Trịnh Vân Dật kia hạ lưu như vậy, thường ngày nhìn khiêm tốn quân tử, thật ra âm thầm cất giấu đồ vật sắc như vậy, có thể thấy được nội tâm hèn mọn bỉ ổi...
Mặt già Tần Dịch đỏ bừng, luôn cảm thấy mỗi câu mỗi chữ đều giống như đang nói mình, nhịn không được yếu ớt giải thích.
- Nếu như đúng là giết dâm tăng tiện tay giữ lại, cũng không có nghĩa nội tâm hèn mọn bỉ ổi.
Thanh Trà chính khí nghiêm nghị.
- Danh sĩ có nội tâm sạch sẽ chân chính nhìn thấy loại đồ vật bẩn mắt kia, phản ứng đầu tiên chính là hủy đi, chỉ có đồ hèn mọn bỉ ổi mới sẽ vô thức mà thu lại.
- Có nhiều thứ cũng chỉ là tình thú khuê phòng, không có nghĩa nội tâm xấu xa, chẳng qua không bảo thủ mà thôi, đừng nói nghiêm trọng như vậy...
Thanh Trà thở dài.
- Ta biết rõ sư thúc cao thượng, nhìn hắn thua đầy bụi đất không đành lòng, còn nói chuyện thay hắn. Thật ra không cần, da mặt hắn dày như vậy sợ cái gì? Nếu đổi thành sư phụ, loại người xấu xa này gặp một cái đánh một cái, toàn bộ đánh cho đầu đầy cục u.
- Ừ, ta rất cao thượng.
Tần Dịch khoanh chân ngồi trên khăn tay, cứng cổ nhìn phía trước, mặt không biểu lộ.
Luôn cảm thấy mấy ngọn núi ngắn ngủi này thật xa…
Cũng may chung quy rất gần, rất nhanh đã đến. Tần Dịch thở phào nhẹ nhõm đè đụn mây, thẳng đến căn nhà nhỏ của Kỳ Si.
"Lạch cạch".
Trong phòng truyền đến tiếng đặt quân cờ, Tần Dịch cẩn thận thò đầu nhìn, là Kỳ Si đang tự mình đánh cờ.
- Sư thúc...
- Ừm?
Kỳ Si cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
- Hôm nay không phải ngày luận đạo sao?
- Hôm nay đã xong, tới hỏi hỏi sư thúc tính được cái gì, vì sao sẽ cho ta loại bảo vật kia.
- A? Tùy tiện lấy một thứ cho ngươi, chẳng lẽ không dùng tốt?
Tần Dịch đờ đẫn.
- Chỉ như vậy?
- Bất quá chỉ là một vô ưu kiếp, tiện tay ứng phó, còn cần như thế nào?
Kỳ Si rốt cuộc quay đầu, ánh mắt lại bỗng nhiên sáng ngời.
- Ai nha, Trà nha đầu tới rồi, quyết định đến học kỳ sao?
Thanh Trà lắc đầu như trống lúc lắc.
- Không phải, ta tới cùng sư thúc.
Kỳ Si thở dài.
- Cũng phải, ngươi quá ngốc, tính không được Kỳ đạo.
Thanh Trà không phục.
- Ta đều tính được sư thúc suy nghĩ cái gì, không ngốc.
Tần Dịch che mặt.
Kỳ Si ngược lại khẽ giật mình.
- Ngươi? Ngươi tính được hắn nghĩ cái gì?
Ngừng lại một chút, nhịn không được bật cười.
- Sư thúc này của ngươi rất kỳ quái, cho dù chúng ta không che đậy thiên cơ, Thiên Cơ Tử cũng không nhất định tính được hắn, huống chi ngươi?
Thanh Trà phồng mặt bánh bao lên không nói lời nào.
Tần Dịch nói.
- Nào có khoa trương như vậy, đã từng có một vị bằng hữu tính chuẩn qua quẻ của ta. Nàng lúc ấy cũng chỉ là Cầm Tâm viên mãn thôi đấy.
- Hơn phân nửa là Thiên Khu Thần Khuyết, bọn hắn nhìn trộm sơ lược, cảm giác lành dữ, biết thiên mệnh, xác thực lợi hại, nhưng cũng không giống với loại mưu tính cụ thể của Thiên Cơ Tử. Phương hướng đại khái có căn cứ mà bói, muốn bói tâm ý người, khó biết bao.
Tần Dịch ngược lại ngoài ý muốn đã biết được bói toán của Thiên Khu Thần Khuyết khác biệt Vạn Đạo Tiên Cung Bói tông ở chỗ nào.
Lại nói bói toán của Vạn Đạo Tiên Cung, thay vì nói là bói, không bằng nói dùng thuật bói toán vào mưu tính mà thôi... Tuyệt không có bất kỳ tiếng nói chung nào với Minh Hà.
Kỳ Si lại nói.
- Ngươi... Đầy đầu không biết chứa những ý nghĩ kỳ lạ cổ quái gì, phảng phất như không phải người của thế giới này, người phương nào có thể bói? Để cho Thiên Cơ Tử lại tính một trăm năm cũng không biết ngươi sẽ dùng truyện tranh cừu béo thông đồng hài tử, dây chuyền sản xuất gì đó, Mặc Lâm Tử cũng không có nghĩ qua, Thiên Cơ Tử dựa vào cái gì mà tính? ... Nếu như thật sự bị Thanh Trà tính trúng, vậy tối đa chỉ là tính chút chuyện tình nam nữ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, còn không phải như vậy.
Trong lòng Tần Dịch nhảy dựng, ánh mắt nhìn Kỳ Si trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
Đây là đúng như kỳ tính, phảng phất như nhìn hết tất cả hoa văn.
Hắn giống như xác nhận lại hỏi một lần.
- Cho nên sư thúc thật sự tùy tiện cho bảo vật?
Kỳ Si không đáp, ngược lại nói.
- Thế như đánh cờ. Ván cờ giữa chúng ta cùng Thiên Cơ Tử, lúc trước là hắn đang 'Đoạn', mà hôm nay chúng ta đang 'Bẻ'. Sư điệt có biết, bước tiếp theo chúng ta nên đi cái gì không?
Tần Dịch đờ đẫn.
- Ta chỉ biết quy tắc sống chết của cờ vây, những thuật ngữ này quá thâm ảo, thưa sư thúc.
Kỳ Si bày ra hình ∴, cười nói.
- Nếu đã biết quy tắc sống chết, hẳn biết trung tâm tiến không được?
- Cái này biết rõ.
- Cho nên chiêu này gọi là 'Hổ'.
Kỳ Si làm ra thủ thế hổ trảo.
- Nếu có người đến, mở rộng túi chờ là được.
Tần Dịch mang theo hai mắt vòng vòng cùng Thanh Trà đồng dạng cũng hai mắt vòng vòng trở về đỉnh núi.
Mặc dù nghe không rõ nhưng cảm thấy rất lợi hại...
Lại nói, những tiên nhân các ngươi có thể không trang bức được không?
Thật ra ý tứ cũng rất đơn giản, chính là bước tiếp theo, đối phương có thể sẽ dùng thủ đoạn bạo lực mai phục mình, mình bên này phản bố cục làm cho đối phương vào miệng cọp là được.
Là ý này.
Nhưng tương đương với không nói gì, thời gian, địa điểm, nhân vật, không có cái gì, chỉ có một đống lời nói nhảm.
Bất quá cũng xem như nhắc nhở...
Lúc trước bị bầu không khí tường hòa của Vạn Đạo Tiên Cung ảnh hưởng, ngay cả tỷ thí đều không mang khói lửa, ngược lại không có suy nghĩ hướng đến phương hướng đối phương sẽ dùng thủ đoạn bạo lực. Kỳ tính dù sao không phải thật sự tính toán hết thảy, chẳng qua là dự phán đường đi của quân cờ, cho rằng phải cẩn thận phương diện này, đề phòng trước mà thôi.
Kỳ chi đạo này cũng thật sự rất thú vị... Nhỏ đến hai bên ứng đối, lớn đến tranh đấu khí vận tông môn, không chỗ nào không phải kỳ. Mà cái gọi tông môn tranh chấp cũng chỉ là một góc của ván cờ. Chỉ không biết những si nhân “trạch” trong núi này có thể tính ván cờ thiên hạ hay không?
Nói không chừng thật sự có thể, cảm giác sâu không lường được đấy... Ít nhất bộ "Âm Dương Mê" kia, hiện tại cũng làm không rõ hắn rốt cuộc cố tình hay vô tình.
Trở lại nhà chính của Cư Vân Tụ, Cư Vân Tụ còn chưa trở lại, cũng không biết bên kia luận đạo tiến hành bao nhiêu vòng. Thanh Trà thu thập bàn trà, lẩm bẩm.
- Sư thúc tổ xem thường người, còn nói ta không thể tính, ta rõ ràng tính được sư thúc cố ý ngồi ở chỗ này đợi sư phụ...
Tần Dịch vỗ trán.
- Là đầu heo cũng biết ta muốn đợi sư phụ ngươi trở về có chuyện nói, chẳng lẽ mình trốn về đi ngủ?
Thanh Trà khinh bỉ nhìn hắn.
- Thì ra muốn ngủ cùng sư phụ.
Tần Dịch tức giận đến mức thổ huyết, nhìn xung quanh một vòng, trông thấy sau nhà có một cái ao, liền một tay xách Thanh Trà lên, ý định noi theo Cư Vân Tụ ném nàng đi pha trà.
Thanh Trà bị xách trên không trung tay chân vung loạn.
- Sư, sư thúc đừng, chỗ đó bẩn lắm...
Ngoài cửa, Cư Vân Tụ vừa xuống đụn mây, đột nhiên nghe được một câu như vậy, không khỏi trợn tròn hai mắt, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Danh sách chương