Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch hạ xuống, rơi vào trong núi, nhìn xung quanh, thật sự là một khu rừng rậm nguyên thủy, bụi cỏ đều cao cỡ nửa người.
Không có người chỉ dẫn khẳng định tìm không thấy đường, lúc trước Kinh Trạch rất có thể bởi vì tổ truyền chỉ dẫn mà đến.
Loại chuyện này căn bản không thành vấn đề đối với Tần Dịch cùng Lưu Tô.
Chẳng qua là trận pháp tiềm ẩn nào đó, chỉ cần đi theo phương vị nhất định, đồ vật trông thấy sẽ bất đồng. Cho dù phàm nhân cũng có khả năng bước nhầm vào tiên cảnh.
Loại tiềm ẩn này không có tính công kích, cũng không phải khó giải. Nếu như phàm nhân bước nhầm vào, cũng là một loại tiên duyên.
Tần Dịch bảy ngoặt tám rẽ trong núi, nhìn như không mục tiêu, có khi còn trực tiếp đi vào trong khe núi nhìn như không đường, đi một hồi bắt đầu có điểm đặc dị.
Kẹp bờ mấy trăm bước, không xen lẫn cây khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ... Ách, nếu như không có ô giải, cảnh sắc xác thực không sai biệt lắm đấy.
Xuyên qua mảnh đào nguyên trong khe núi này sẽ nhìn thấy một tòa sơn môn màu bạch ngọc phía trước, có Tiên Hạc đậu trên cửa khoan thai dạo chơi, Bạch Lộc qua lại cửa, trông thấy Tần Dịch đều có chút tò mò, tiếp theo miệng phun tiếng người.
- Đạo hữu từ nơi nào đến?
Tần Dịch có chút buồn bực, ngươi nói Tiên Hạc, Bạch Lộc ở điện của Tiên gia, miệng phun tiếng người, cái này coi là điềm lành hay yêu vật? Lại nói nhà khác dùng môn nhân giữ sơn môn, nơi đây dùng Tiên Hạc, Bạch Lộc, xác thực rất có cảm giác Tiên gia, càng thêm làm cho người ta chờ mong.
Về phần Kinh Trạch nói loại si kia, trên ý nghĩa cũng không có gì không đúng, chỉ là nếu như ngay cả quỷ sắc côn đều có, cảm giác có chút tà, không giống chính thống.
Tâm tư chợt lóe lên, trong miệng trả lời.
- Tại hạ Tần Dịch, đặc biệt tới tìm đạo.
Bạch Lộc dò xét hắn từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói.
- Phượng Sơ viên mãn chi cảnh, tu hành rất ổn định, pháp môn rất lợi hại. Nhưng loại pháp môn này... Dường như không nghe thấy đương thời, đạo hữu tự mình tìm tòi mà thành hay sao?
Tần Dịch liền đáp.
- Một kẻ Tán Tu, ngẫu nhiên được chút truyền thừa, nhưng chỉ có cơ bản, nghi hoặc con đường phía trước. Nghe nói Vạn Đạo Tiên Cung kiêm dung đồng thời các bảo tồn, đặc biệt đến thăm.
- Như thế a...
Bạch Lộc nói.
- Tán Tu chưa đạt Cầm Tâm, chưa có đạo của mình, vẫn có thể bái nhập bổn tiên cung. Đạo hữu tới bái sư, hay đến thăm đạo?
Trước thăm đạo.
Chữ "Trước" này có chút ý vị, dường như đang nói nếu như hài lòng thật sự có khả năng sẽ bái sư.
Sự thật là thời điểm lữ hành trên không trung Lưu Tô đã từng nói với hắn, nếu như hợp ý tông môn này, xác thực không ngại bái sư. Đối với Lưu Tô mà nói, cũng không cầu danh sư đồ gì, ngược lại vô cùng cảm thấy hứng thú đối với các loại đạo mới cận cổ đến nay, hy vọng lý giải càng nhiều thêm một chút.
Tần Dịch cũng hiểu rõ, mấy vạn năm trước, thế gian nhất định tương đối man hoang đấy, không có khả năng có được văn minh như hôm nay. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú thậm chí cả rượu ngon ẩm thực, khi đó tuyệt đối là vô cùng thô kệch, làm sao có thể phát triển ra Tiên đạo tương ứng? Mà mấy vạn năm biến hóa, những vật này theo đó mà phát triển, dần dần thành đạo trong thế giới nồng đậm linh khí này.
Không nói đến loại đạo pháp đứng trên vai tiền nhân mà cải tiến, loại hệ thống hoàn toàn mới này khiến cho Lưu Tô đặc biệt cảm thấy hứng thú, đây cũng là nguyên nhân căn bản nó một mực đang giật dây Tần Dịch đến Vạn Đạo Tiên Cung.
Tiên Hạc cùng Bạch Lộc nghe được lời "Trước thăm đạo" giống như có chút tự nâng giá trị con người này, ngược lại cũng không có gì không vui. Tu hành của chúng sớm đã vượt qua giai đoạn sẽ bởi vì vài câu nói mà tức giận, huống chi cốt linh và tu hành này của Tần Dịch đúng là bảo bối mà các đại tông môn muốn đoạt lấy, có tư cách như vậy.
Tiên Hạc nói.
- Xin mời đạo hữu đi theo ta.
Tần Dịch thi lễ một cái với Bạch Lộc, đi theo Tiên Hạc lên núi.
Trên đường Tiên Hạc hỏi.
- Đạo hữu từ chỗ nào biết được Vạn Đạo Tiên Cung ta?
Tần Dịch nói.
- Thiên Khu Thần Khuyết Minh Hà đạo hữu chỉ dẫn mà đến.
- Thiên Khu Thần Khuyết.
Tiên Hạc có chút ngạc nhiên.
- Bọn hắn cũng để ý Vạn Đạo Tiên Cung ta sao... Thật đúng là làm cho người ta giật mình. Bọn hắn được xưng Thần Châu đệ nhất tông môn, sao đạo hữu không đi nơi đó cầu đạo?
Tần Dịch nở nụ cười.
- Chính là vì dòng dõi quá cao.
"Khanh khách..."
Tiên Hạc vậy mà cười rất vui vẻ, lông vũ đều đang rung loạn.
- Không tệ không tệ, có lẽ đạo hữu thật hợp khẩu vị của Vạn Đạo Tiên Cung ta.
Tần Dịch nói lời này cũng không phải qua loa.
Lúc trước hỏi thăm Minh Hà, quan hệ với Minh Hà cũng không tiến triển, khi đó Minh Hà nghe mình nói muốn kiến thức đạo mới, mới giới thiệu Vạn Đạo Tiên Cung. Chỉ không biết nếu như quan hệ sau đó lại hỏi vấn đề tương tự, Minh Hà liệu có nguyện ý mời mình đi Thiên Khu Thần Khuyết một chuyến hay không?
Chắc hẳn cũng sẽ không đâu...
Ngoại trừ tình cảm hỗn loạn, cũng là dòng dõi quá cao.
Chỉ một lúc sau, theo thang đá bạch ngọc leo lên một tòa bình đài. Bốn phía trống trải, đã là đỉnh núi, nhìn lại dãy núi trắng xóa, cũng không biết nơi nào là nơi nào.
Mà chính giữa bình đài có một con rùa đá cực lớn, tứ chi và phần lưng đều có pháp trận lưu quang. Nhìn thấy Tiên Hạc dẫn người tới đây, rùa đá thế mà cũng mở miệng.
- Đi bên nào?
Tiên Hạc cười hỏi Tần Dịch.
- Cầm kỳ thư họa, ăn uống chơi gái đánh bạc, kỳ kỹ dâm xảo, y bói mưu tính, tứ đại hệ thống của bổn cung, đạo hữu muốn thăm nơi nào trước?
Thật ra Tần Dịch muốn xem cầm kỳ thư họa, ngoại trừ Kinh Trạch ảnh hưởng ra, chính hắn cũng đúng là người học họa. Ngoài ra cái gọi "Kỳ kỹ dâm xảo", thứ này hắn cũng biết không có quan hệ với chữ "Dâm", mà là khái niệm loại công tượng, đây đối với một người hiện đại mà nói cũng là đối tượng muốn mở mang kiến thức.
Nhưng cái gì cũng không chói tai bằng "Ăn uống chơi gái đánh bạc", phản ứng đầu tiên chính là muốn nhìn xem đó là tình huống gì, vì sao ngay cả đồ chơi này đều tính là tiên đạo rồi?
- Vậy... Trước tiên đi ăn uống chơi gái đánh bạc nhìn xem thế nào?
Tiên Hạc không ngoài dự kiến mà nở nụ cười, chắc hẳn có không ít người thăm đạo đều bị cái này dọa nhảy dựng, phản ứng của Tần Dịch khẳng định không phải người đầu tiên, cũng sẽ không người cuối cùng.
Rùa đá nghe xong, pháp trận bên tay phải liền sáng lên, có chùm sáng như thực thể hóa thành cây cột. Tiên Hạc mang theo Tần Dịch đi vào cột sáng, Tần Dịch chỉ cảm thấy quang mang trước mắt lóe lên một cái, không gian vặn vẹo, lần nữa mở mắt đã đến một địa phương như thành trấn.
Bên trong vô cùng ồn ào, tiếng la lối om sòm, vui cười tức giận mắng hỗn tạp mà vang vọng không gian, mùi rượu, mùi đồ ăn xông vào mũi, Tần Dịch im lặng mà gãi gãi đầu, quay đầu hỏi Tiên Hạc.
- Ngươi xác định đây là Tiên cung?
Tiên Hạc cười nói.
- Đây là đạo bị lên án nhất trong hệ thống của bổn cung, nhưng quả thật cũng là đạo. Cung chủ cho rằng đây cũng thuộc vạn đạo, nạp vào bổn cung liền đối xử như nhau.
Đi vào "Trấn", trước mặt chính là một xưởng cất rượu, có người chưng chín gạo tiên thơm ngào ngạt, đang phơi nắng, làm như không thấy khi Tần Dịch cùng Tiên Hạc đi vào. Trong xưởng, mùi rượu đậm đến say người, có người xiêm y lam lũ mà nằm trong viện, ôm hồ lô rượu nằm ngáy o o, trong miệng vẫn còn đang nói mớ.
- Hảo tửu... Lại đến một chung...
Cái mũi Tần Dịch khụt khịt, hắn cũng là có thể phẩm tửu, mùi rượu nơi này thật sự rất câu người.
Nhìn bộ dạng của hắn, Tiên Hạc liền nói.
- Trong rượu có chân ý, nhìn đạo hữu cũng hiểu một hai. Có muốn đi vào xem một chút không?
Tần Dịch liền hỏi.
- Chủ yếu là cất rượu chi đạo cùng phẩm tửu chi đạo?
- Không sai.
- Ta mặc dù có thể uống mấy chung, nhưng thật sự cũng không phải yêu tha thiết vật này. Cho ta rót một hồ lô rượu mang theo trên đường uống ngược lại còn có thể, nghiêm túc nghiên cứu thì không cần.
Tiên Hạc liền cười.
- Vậy coi như xong, không phải người đạo này.
Tiếp tục đi về phía trước, bên trái là tiệm cơm, bên phải là sòng bạc.
Thật ra mỹ thực có thể coi là đạo, Tần Dịch vẫn rất hiểu, cảm thấy không cần cố ý đi tìm tòi nghiên cứu. Ngược lại đánh bạc thật sự làm cho người ta buồn bực, quay qua phải tiến vào sòng bạc.
Vừa mới đi vào đã nhìn thấy một đám người hồng quang đầy mặt mà vây quanh cái bàn ở đằng kia hô "Đại đại đại!" "Tiểu tiểu tiểu!" Thần sắc si cuồng, không có khác biệt với bất kỳ quỷ chơi bạc nào trên thế gian.
Còn chưa kịp xem cách đánh bạc khác đã có một đại hán nghênh đón, cười hỏi.
- Gương mặt lạ, đến thăm đạo? Rất được xem trọng nha, tự mình dẫn theo.
Tiên Hạc nói.
- Đúng vậy, ta cũng không hiểu đạo này của các ngươi, không bằng ngươi biểu hiện một chút cho người thăm đạo đi?
Đại hán dò xét Tần Dịch, đưa qua mấy khối tinh thạch cho hắn.
- Cầm lấy đi đánh bạc một vòng sẽ biết, thua tính cho ta, thắng chia một nửa.
Đây là lựa chọn mang theo hai ý nghĩa.
Vừa biểu hiện một ít gì đó cho Tần Dịch xem, cũng muốn quan sát Tần Dịch có hợp đạo này hay không.
Tần Dịch cầm lấy tinh thạch, ngạc nhiên nói.
- Thua tính cho ngươi? Không làm khó ta sao?
Đại hán hào khí vượt mây mà cười nói.
- Đương nhiên không làm khó.
"Ah."
Tần Dịch trực tiếp nhét tinh thạch vào giới chỉ.
"? ? ?"
Đại Hán ngạc nhiên.
- Đây là ý gì?
Tần Dịch lộ vẻ mặt vô tội.
- Coi như ta thua.
Đại hán dở khóc dở cười.
- Đi đi đi! Ngươi cũng không cần phải xem đạo của chúng ta, nữa! Ngươi nên đi tìm đám âm hàng mưu tính chi đạo kia kìa, nói không chừng sẽ có vài tri kỷ.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch hạ xuống, rơi vào trong núi, nhìn xung quanh, thật sự là một khu rừng rậm nguyên thủy, bụi cỏ đều cao cỡ nửa người.
Không có người chỉ dẫn khẳng định tìm không thấy đường, lúc trước Kinh Trạch rất có thể bởi vì tổ truyền chỉ dẫn mà đến.
Loại chuyện này căn bản không thành vấn đề đối với Tần Dịch cùng Lưu Tô.
Chẳng qua là trận pháp tiềm ẩn nào đó, chỉ cần đi theo phương vị nhất định, đồ vật trông thấy sẽ bất đồng. Cho dù phàm nhân cũng có khả năng bước nhầm vào tiên cảnh.
Loại tiềm ẩn này không có tính công kích, cũng không phải khó giải. Nếu như phàm nhân bước nhầm vào, cũng là một loại tiên duyên.
Tần Dịch bảy ngoặt tám rẽ trong núi, nhìn như không mục tiêu, có khi còn trực tiếp đi vào trong khe núi nhìn như không đường, đi một hồi bắt đầu có điểm đặc dị.
Kẹp bờ mấy trăm bước, không xen lẫn cây khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ... Ách, nếu như không có ô giải, cảnh sắc xác thực không sai biệt lắm đấy.
Xuyên qua mảnh đào nguyên trong khe núi này sẽ nhìn thấy một tòa sơn môn màu bạch ngọc phía trước, có Tiên Hạc đậu trên cửa khoan thai dạo chơi, Bạch Lộc qua lại cửa, trông thấy Tần Dịch đều có chút tò mò, tiếp theo miệng phun tiếng người.
- Đạo hữu từ nơi nào đến?
Tần Dịch có chút buồn bực, ngươi nói Tiên Hạc, Bạch Lộc ở điện của Tiên gia, miệng phun tiếng người, cái này coi là điềm lành hay yêu vật? Lại nói nhà khác dùng môn nhân giữ sơn môn, nơi đây dùng Tiên Hạc, Bạch Lộc, xác thực rất có cảm giác Tiên gia, càng thêm làm cho người ta chờ mong.
Về phần Kinh Trạch nói loại si kia, trên ý nghĩa cũng không có gì không đúng, chỉ là nếu như ngay cả quỷ sắc côn đều có, cảm giác có chút tà, không giống chính thống.
Tâm tư chợt lóe lên, trong miệng trả lời.
- Tại hạ Tần Dịch, đặc biệt tới tìm đạo.
Bạch Lộc dò xét hắn từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói.
- Phượng Sơ viên mãn chi cảnh, tu hành rất ổn định, pháp môn rất lợi hại. Nhưng loại pháp môn này... Dường như không nghe thấy đương thời, đạo hữu tự mình tìm tòi mà thành hay sao?
Tần Dịch liền đáp.
- Một kẻ Tán Tu, ngẫu nhiên được chút truyền thừa, nhưng chỉ có cơ bản, nghi hoặc con đường phía trước. Nghe nói Vạn Đạo Tiên Cung kiêm dung đồng thời các bảo tồn, đặc biệt đến thăm.
- Như thế a...
Bạch Lộc nói.
- Tán Tu chưa đạt Cầm Tâm, chưa có đạo của mình, vẫn có thể bái nhập bổn tiên cung. Đạo hữu tới bái sư, hay đến thăm đạo?
Trước thăm đạo.
Chữ "Trước" này có chút ý vị, dường như đang nói nếu như hài lòng thật sự có khả năng sẽ bái sư.
Sự thật là thời điểm lữ hành trên không trung Lưu Tô đã từng nói với hắn, nếu như hợp ý tông môn này, xác thực không ngại bái sư. Đối với Lưu Tô mà nói, cũng không cầu danh sư đồ gì, ngược lại vô cùng cảm thấy hứng thú đối với các loại đạo mới cận cổ đến nay, hy vọng lý giải càng nhiều thêm một chút.
Tần Dịch cũng hiểu rõ, mấy vạn năm trước, thế gian nhất định tương đối man hoang đấy, không có khả năng có được văn minh như hôm nay. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú thậm chí cả rượu ngon ẩm thực, khi đó tuyệt đối là vô cùng thô kệch, làm sao có thể phát triển ra Tiên đạo tương ứng? Mà mấy vạn năm biến hóa, những vật này theo đó mà phát triển, dần dần thành đạo trong thế giới nồng đậm linh khí này.
Không nói đến loại đạo pháp đứng trên vai tiền nhân mà cải tiến, loại hệ thống hoàn toàn mới này khiến cho Lưu Tô đặc biệt cảm thấy hứng thú, đây cũng là nguyên nhân căn bản nó một mực đang giật dây Tần Dịch đến Vạn Đạo Tiên Cung.
Tiên Hạc cùng Bạch Lộc nghe được lời "Trước thăm đạo" giống như có chút tự nâng giá trị con người này, ngược lại cũng không có gì không vui. Tu hành của chúng sớm đã vượt qua giai đoạn sẽ bởi vì vài câu nói mà tức giận, huống chi cốt linh và tu hành này của Tần Dịch đúng là bảo bối mà các đại tông môn muốn đoạt lấy, có tư cách như vậy.
Tiên Hạc nói.
- Xin mời đạo hữu đi theo ta.
Tần Dịch thi lễ một cái với Bạch Lộc, đi theo Tiên Hạc lên núi.
Trên đường Tiên Hạc hỏi.
- Đạo hữu từ chỗ nào biết được Vạn Đạo Tiên Cung ta?
Tần Dịch nói.
- Thiên Khu Thần Khuyết Minh Hà đạo hữu chỉ dẫn mà đến.
- Thiên Khu Thần Khuyết.
Tiên Hạc có chút ngạc nhiên.
- Bọn hắn cũng để ý Vạn Đạo Tiên Cung ta sao... Thật đúng là làm cho người ta giật mình. Bọn hắn được xưng Thần Châu đệ nhất tông môn, sao đạo hữu không đi nơi đó cầu đạo?
Tần Dịch nở nụ cười.
- Chính là vì dòng dõi quá cao.
"Khanh khách..."
Tiên Hạc vậy mà cười rất vui vẻ, lông vũ đều đang rung loạn.
- Không tệ không tệ, có lẽ đạo hữu thật hợp khẩu vị của Vạn Đạo Tiên Cung ta.
Tần Dịch nói lời này cũng không phải qua loa.
Lúc trước hỏi thăm Minh Hà, quan hệ với Minh Hà cũng không tiến triển, khi đó Minh Hà nghe mình nói muốn kiến thức đạo mới, mới giới thiệu Vạn Đạo Tiên Cung. Chỉ không biết nếu như quan hệ sau đó lại hỏi vấn đề tương tự, Minh Hà liệu có nguyện ý mời mình đi Thiên Khu Thần Khuyết một chuyến hay không?
Chắc hẳn cũng sẽ không đâu...
Ngoại trừ tình cảm hỗn loạn, cũng là dòng dõi quá cao.
Chỉ một lúc sau, theo thang đá bạch ngọc leo lên một tòa bình đài. Bốn phía trống trải, đã là đỉnh núi, nhìn lại dãy núi trắng xóa, cũng không biết nơi nào là nơi nào.
Mà chính giữa bình đài có một con rùa đá cực lớn, tứ chi và phần lưng đều có pháp trận lưu quang. Nhìn thấy Tiên Hạc dẫn người tới đây, rùa đá thế mà cũng mở miệng.
- Đi bên nào?
Tiên Hạc cười hỏi Tần Dịch.
- Cầm kỳ thư họa, ăn uống chơi gái đánh bạc, kỳ kỹ dâm xảo, y bói mưu tính, tứ đại hệ thống của bổn cung, đạo hữu muốn thăm nơi nào trước?
Thật ra Tần Dịch muốn xem cầm kỳ thư họa, ngoại trừ Kinh Trạch ảnh hưởng ra, chính hắn cũng đúng là người học họa. Ngoài ra cái gọi "Kỳ kỹ dâm xảo", thứ này hắn cũng biết không có quan hệ với chữ "Dâm", mà là khái niệm loại công tượng, đây đối với một người hiện đại mà nói cũng là đối tượng muốn mở mang kiến thức.
Nhưng cái gì cũng không chói tai bằng "Ăn uống chơi gái đánh bạc", phản ứng đầu tiên chính là muốn nhìn xem đó là tình huống gì, vì sao ngay cả đồ chơi này đều tính là tiên đạo rồi?
- Vậy... Trước tiên đi ăn uống chơi gái đánh bạc nhìn xem thế nào?
Tiên Hạc không ngoài dự kiến mà nở nụ cười, chắc hẳn có không ít người thăm đạo đều bị cái này dọa nhảy dựng, phản ứng của Tần Dịch khẳng định không phải người đầu tiên, cũng sẽ không người cuối cùng.
Rùa đá nghe xong, pháp trận bên tay phải liền sáng lên, có chùm sáng như thực thể hóa thành cây cột. Tiên Hạc mang theo Tần Dịch đi vào cột sáng, Tần Dịch chỉ cảm thấy quang mang trước mắt lóe lên một cái, không gian vặn vẹo, lần nữa mở mắt đã đến một địa phương như thành trấn.
Bên trong vô cùng ồn ào, tiếng la lối om sòm, vui cười tức giận mắng hỗn tạp mà vang vọng không gian, mùi rượu, mùi đồ ăn xông vào mũi, Tần Dịch im lặng mà gãi gãi đầu, quay đầu hỏi Tiên Hạc.
- Ngươi xác định đây là Tiên cung?
Tiên Hạc cười nói.
- Đây là đạo bị lên án nhất trong hệ thống của bổn cung, nhưng quả thật cũng là đạo. Cung chủ cho rằng đây cũng thuộc vạn đạo, nạp vào bổn cung liền đối xử như nhau.
Đi vào "Trấn", trước mặt chính là một xưởng cất rượu, có người chưng chín gạo tiên thơm ngào ngạt, đang phơi nắng, làm như không thấy khi Tần Dịch cùng Tiên Hạc đi vào. Trong xưởng, mùi rượu đậm đến say người, có người xiêm y lam lũ mà nằm trong viện, ôm hồ lô rượu nằm ngáy o o, trong miệng vẫn còn đang nói mớ.
- Hảo tửu... Lại đến một chung...
Cái mũi Tần Dịch khụt khịt, hắn cũng là có thể phẩm tửu, mùi rượu nơi này thật sự rất câu người.
Nhìn bộ dạng của hắn, Tiên Hạc liền nói.
- Trong rượu có chân ý, nhìn đạo hữu cũng hiểu một hai. Có muốn đi vào xem một chút không?
Tần Dịch liền hỏi.
- Chủ yếu là cất rượu chi đạo cùng phẩm tửu chi đạo?
- Không sai.
- Ta mặc dù có thể uống mấy chung, nhưng thật sự cũng không phải yêu tha thiết vật này. Cho ta rót một hồ lô rượu mang theo trên đường uống ngược lại còn có thể, nghiêm túc nghiên cứu thì không cần.
Tiên Hạc liền cười.
- Vậy coi như xong, không phải người đạo này.
Tiếp tục đi về phía trước, bên trái là tiệm cơm, bên phải là sòng bạc.
Thật ra mỹ thực có thể coi là đạo, Tần Dịch vẫn rất hiểu, cảm thấy không cần cố ý đi tìm tòi nghiên cứu. Ngược lại đánh bạc thật sự làm cho người ta buồn bực, quay qua phải tiến vào sòng bạc.
Vừa mới đi vào đã nhìn thấy một đám người hồng quang đầy mặt mà vây quanh cái bàn ở đằng kia hô "Đại đại đại!" "Tiểu tiểu tiểu!" Thần sắc si cuồng, không có khác biệt với bất kỳ quỷ chơi bạc nào trên thế gian.
Còn chưa kịp xem cách đánh bạc khác đã có một đại hán nghênh đón, cười hỏi.
- Gương mặt lạ, đến thăm đạo? Rất được xem trọng nha, tự mình dẫn theo.
Tiên Hạc nói.
- Đúng vậy, ta cũng không hiểu đạo này của các ngươi, không bằng ngươi biểu hiện một chút cho người thăm đạo đi?
Đại hán dò xét Tần Dịch, đưa qua mấy khối tinh thạch cho hắn.
- Cầm lấy đi đánh bạc một vòng sẽ biết, thua tính cho ta, thắng chia một nửa.
Đây là lựa chọn mang theo hai ý nghĩa.
Vừa biểu hiện một ít gì đó cho Tần Dịch xem, cũng muốn quan sát Tần Dịch có hợp đạo này hay không.
Tần Dịch cầm lấy tinh thạch, ngạc nhiên nói.
- Thua tính cho ngươi? Không làm khó ta sao?
Đại hán hào khí vượt mây mà cười nói.
- Đương nhiên không làm khó.
"Ah."
Tần Dịch trực tiếp nhét tinh thạch vào giới chỉ.
"? ? ?"
Đại Hán ngạc nhiên.
- Đây là ý gì?
Tần Dịch lộ vẻ mặt vô tội.
- Coi như ta thua.
Đại hán dở khóc dở cười.
- Đi đi đi! Ngươi cũng không cần phải xem đạo của chúng ta, nữa! Ngươi nên đi tìm đám âm hàng mưu tính chi đạo kia kìa, nói không chừng sẽ có vài tri kỷ.
Danh sách chương