Tư Hành Bái buồn ngủ thực khẩn, hắn trong bóng đêm ngửi thấy mùi tóc của Cố Khinh Chu, tất nhiên tâm an.

Trong lồng ngực hắn ôm một người, vô hình liền hình thành nên có trách nhiệm.

"Khinh Chu, nàng nhanh lớn lên." Hắn lẩm bẩm, "Nàng trưởng thành, thành nữ nhân của ta, lòng ta mới có thể kiên định!"

Vì sao không thể gặp nàng sớm hơn?

Nếu là mèo dưỡng từ nhỏ lên, khẳng định sẽ càng thêm trung thành.

Hôm sau dậy sớm, ánh nắng vàng gắt rực rỡ phê hạ, Nhạc Thành đắm chìm trong ánh dương, sóng nhiệt liền dâng lên.

Tư Hành Bái như cũ đem Cố Khinh Chu đưa đến hai con phố cách nhà nàng, ở phía trước cửa ngân hàng buông nàng xuống, lúc sau hắn liền đi đến toà thị chính.

Mới vừa ngồi xuống, chư vị giáo quan bộ quân nhu mở cuộc họp, tai Tư Hành Bái nghe quân tình, nhưng trong lòng lại tính toán chuyện khác.

Tâm tư của hắn hoàn toàn không ở trong quân vụ, mà trước mắt luôn là cảnh tượng bộ dạng của Cố Khinh Chu nhìn chiếc nhẫn của đường muội hắn.

Nàng là thật thích chiếc nhẫn kim cương kia a.

Tư Hành Bái không đành lòng, hắn không thể để nữ nhân của hắn mắt lại thèm thuồng đồ vật của người khác, lại cũng không phải mua không nổi!

Hội nghị chưa kết thúc, Tư Hành Bái liền đứng lên, nói: "Chư vị tiếp tục, ta thực xin lỗi không tiếp tục được, ta ra ngoài một lát."

Hắn về tới Biệt quán của mình, dùng thước đo mà tối hôm qua dùng nửa cọng tóc của Cố Khinh Chu ước lượng kích cỡ, đi đến tiệm trang sức.

Ở tiệm trang sức, Tư Hành Bái gặp Hoắc Việt.

Tiệm trang sức này, sau lưng có cổ phần của Thanh bang, tháng sau đến sinh nhật của muội muội Hoắc Việt, hắn chuẩn bị cho muội muội một phần trang sức làm quà sinh nhật, vừa vặn liền ở tiệm trang sức gặp Tư Hành Bái.

Hoắc Việt ăn mặc áo dài vải đay màu than chì, đội mũ thân sĩ, cặp mắt kính vàng, nhìn qua so với tiên sinh dạy càng nho nhã.

Cho dù là máu tươi ba thước, Hoắc Việt vẫn là một bộ biểu cảm lương thiện ôn nhuận.

Cho nên, rất nhiều người nhìn thấy sự ôn hòa của hắn, trong lòng đều e ngại.

"Thiếu soái?" Hoắc Việt thấy được Tư Hành Bái trước, tiến lên chào hỏi.

Thấy Tư Hành Bái đang xem nhẫn, hơn nữa là nhẫn kim cương, đuôi lông mày của Hoắc Việt hiện lên hàm ý thanh nhã: "Thiếu soái chọn nhẫn, đây là muốn đính hôn sao?"

Khuôn mặt Tư Hành Bái lạnh lùng, giờ phút này con ngươi thâm thúy lại hiện lên vài phần gợn sóng, cảm xúc mạc biện.

"Định thân cái gì?" Tư Hành Bái nói, "Chọn làm quà thôi. Nhẫn đính hôn là tác phong phái thời thượng, sớm ở vài thập niên trước, liền không có cái này."

Hắn thế mà giải thích.

Thế nhưng giải thích, lại giấu đầu hở đuôi.

Hoắc Việt mỉm cười, không nói ra, hắn lại nói: "Nhìn trúng cái nào chưa? Đây là cửa hàng của Thanh bang, nhìn trúng thì gọi bọn họ đi làm, chọn viên kim cương tốt nhất."

"Như thế nào, ngươi muốn tặng không ta?" Tư Hành Bái nhướng mày hỏi.

"Kia chẳng phải là coi thường Tư thiếu soái sao?" Hoắc Việt nói, "Ta biết ngươi có tiền, giá thành không thành vấn đề a, nơi này tiểu nhị làm công thật không dễ dàng!"

Tư Hành Bái cố ý mặt lạnh: "Biểu cảm của ngươi như là sắp bị giựt tiền tới?"

Hoắc Việt cao giọng cười to.

Cuối cùng, Tư Hành Bái chọn chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, quý nhất, lấy ra kích cỡ, gọi người đi làm.

Hoắc Việt nhìn mắt chọn lựa hình thức của hắn, có phần bảo thủ, đồng thời lại cũng thận trọng ngoài sức tưởng tượng, chính là dùng cầu hôn.

Nhẫn kim cương lớn như vậy, mang lên rồi chỉ sợ ngón tay đều phải áp cong, Tư Hành Bái hào phóng như thế, người trong lòng hắn khẳng định không phải kẻ đầu đường xó chợ.

"Tư gia đại thiếu soái luôn luôn chỉ lo cho bản thân mình còn muốn kết hôn, ta có phải cũng nên thành gia* rồi hay không?" Hoắc Việt nghĩ thầm.

(* Ý là thành gia lập thất, kết hôn cưới vợ lập nên gia đình, sinh con nối dõi)

Tư Hành Bái so với Hoắc Việt nhỏ hơn 4 tuổi.

Người nhỏ tuổi hơn mình cũng muốn cầu hôn, làm Hoắc Việt đột nhiên nổi lên ý niệm thành gia. Nghĩ đến thành gia, Hoắc Việt liền nhớ tới nữ nhân kia.

Mà khi tâm tư chuyển tới nữ nhân kia lên đến não, mày hắn liền nhíu lại: Nữ nhân muốn gả cho hắn, hắn không có vừa ý; mà nữ nhân hắn vừa ý, lại cưới không tới.

Lúc hoàn hồn, thấy Tư Hành Bái nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đến xuất thần, cảm xúc ẩn sâu lại hiện lên, Hoắc Việt nghĩ thầm: "Không biết người trong lòng Tư thiếu soái là bộ dáng gì."

Mắt nhìn của Tư Hành Bái thì cao đến thái quá, toàn bộ Nhạc Thành liền không có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt hắn.

Nhạc Thành là thành phố lớn ở Giang Nam, Giang Nam yên liễu dương hoa, mỹ nữ như mây.

Tư Hành Bái chính là công tử tôn quý đệ nhất Nhạc Thành, mỹ nhân nguyện ý cùng hắn nhiều không kể xiết, hắn chưa bao giờ lưu luyến ai, hiện giờ lại muốn cầu hôn.

Rốt cuộc là dạng nhân nhi quyệt diễm nào, lại có thể trụ lại được trong tim Tư Hành Bái?

"Vị hôn thê của ngươi, là danh viện nhà ai?" Hoắc Việt nhịn không được càng thêm tò mò, bật thốt lên lời, hỏi.

Mày rậm của Tư Hành Bái nhíu lại: "Đường đường đại long đầu Thanh bang, yêu không có gì tốt, tám chuyện trời đất vô vị!"

Hoắc Việt cười to.

Hỏi không ra, xem ra việc này rất thần bí, Hoắc Việt không thể truy vấn.

Khách quý của tiệm trang sức tới tới lui lui, liền thấy hai nhân vật lớn Nhạc Thành, đứng ở một bên chuyện trò vui vẻ.

Một người tuấn lãng đĩnh bạt, một người nho nhã văn nhã, đều là nhân vật giết người không chớp mắt.

"Hoắc long đầu cùng Tư Hành Bái có vẻ rất thân?" Có vị thái thái (khách quý), đi cùng tiên sinh của bà chọn trang sức, khi hai người đó đã đi xa, thấp giọng nghị luận.

Tiên sinh của bà là quan viên toà thị chính, rất rõ ràng nội tình, nói: "Hai người kia lén lút giao tình thật sự sâu, Hoắc Việt có thể lật đổ Hồng Môn, có được quan hệ quân giới, đều là Tư Hành Bái giúp hắn hành động."

"Thật sự?"

"Cũng không phải sao!"

"Tư thiếu soái quyền cao chức trọng, làm gì nâng đỡ một kẻ đầu lĩnh lưu manh?" Vị thái thái kia là cung nữ du học, thực khinh thường Hoắc Việt bực nhân vật này.

"Chuyện này nàng liền không hiểu, toàn bộ kinh tế Nhạc Thành, toà thị chính bất quá lấy 5 thành, dư lại 5 thành là ở trong tay bang phái. Kinh doanh âm thầm ít nhiều của Tư Hành Bái, đều là thông qua Thanh bang."

"Tư thiếu soái còn cần tiền a?"

"Đương nhiên cần tiền a, không có tiền đi nơi nào mua súng ống đạn dược? Không có súng ống đạn dược cùng quân nhu, Tư Hành Bái có thể có được lòng quân đến như vậy sao?"

Hai người lặng lẽ nghị luận, Tư Hành Bái đã đi xa.

Hoắc Việt tiễn hắn.

Khó được gặp mặt, hai người nhiều lời nói mấy câu, Hoắc Việt nói: "Qua mấy ngày nữa cùng đi săn thú?"

"Được." Tư Hành Bái nói, "Cũng lâu rồi không có thời gian giết qua động vật còn sống."

Nghĩ đến việc Tư Hành Bái hung tàn, cùng với đam mê chém giết của hắn, Hoắc Việt liền nhíu mày: "Ngươi này, thấy máu liền điên tiết cổ quái, có phải có chứng bệnh nào đó hay không?"

"Nói hươu nói vượn!" Tư Hành Bái không vui, "Nam nhân thấy máu đều hưng phấn!"

"Ta không à." Hoắc Việt nói, "Ta tuy rằng giết người, nhưng ta thực không mừng khi thấy máu. Mấy năm nay, ta nhân từ nhiều rồi, ta đều là đem người chôn sống hoặc là làm cho sặc chết. Một đao đi xuống cũng giống giết gia súc, dường như không văn nhã cho lắm."

Vẻ mặt Tư Hành Bái ghét bỏ nhìn hắn.

Đem người chôn sống hoặc là làm sặc chết, được tính nhân từ sao?

"Lại đi niệm phần thư đi, hỏi qua giáo viên một chút cái gì gọi là nhân từ!" Tư Hành Bái vỗ vỗ bã vai của hắn, lên ô tô của mình, hạ cửa kính xe xuống nói, "Ta đi rồi. Chiếc nhẫn kia của ta, giúp ta thúc giục giùm."

Hoắc Việt vẫy vẫy tay.

(p/s: đờ... Hai cái người này hài vãi:)))))

Tiễn Tư Hành Bái đi, Hoắc Việt trở lại tiệm trang sức, chọn cho muội muội hắn chiếc vòng cổ đính kim cương.

Rồi sau đó, hắn nhìn thấy một cái lắc tay kim cương hiện đại, nằm ở trên quầy, phát ra ánh hào quang thanh lãnh sâu kín, quá mức lóng lánh.

Chiếc lắc tay quý giá này, chỉ có danh viện mới xứng với.

Hoắc Việt đột nhiên nghĩ đến, nữ hài tử kia, cổ tay nàng mảnh khảnh, tay lại trắng nõn như sương tuyết, nếu là đeo cái lắc tay này, mới là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh tôn quý.

"Lấy chiếc lắc tay này bỏ chung bao." Hoắc Việt nhìn nhân viên cửa hàng, nói.

Nhận được lắc tay, Hoắc Việt lái ô tô trở về, hắn chậm rãi mở chiếc hộp nhung đen tơ bố, lấy ra chiếc lắc tay này, kiên nghị lại thanh lãnh, hắn có thể nhìn thấy mặt mày Cố Khinh Chu qua đó.

Dây xích như vậy, là hợp với Cố Khinh Chu nhất.

Cố Khinh Chu là thiếu nữ trấn định tự nhiên, nàng xứng với trang sức kim cương, tôn quý xa hoa, bất quá là thích hợp nhất.

"Nàng trị hết bệnh của ta, đưa nàng một cái lắc tay, cũng là đương nhiên." Hoắc Việt nghĩ thầm.

Hắn đem lắc tay cất lại, đặt ở bên một cái khác, chờ đến lúc sinh nhật Tĩnh, mời Cố Khinh Chu tới làm khách, chuẩn bị đưa cho nàng.

Nghĩ đến nàng là vị hôn thê Tư Mộ, trong lòng Hoắc Việt vẫn có vài phần mất mát.

Nếu nàng không phải con dâu Quân Chính phủ, thì tốt biết bao nhiêu!

Hoắc Việt có tiền có thế, trừ bỏ Quân Chính phủ, bất luận con dâu kẻ nào, hắn đều có thể chu toàn được.

Nhu uyển trinh tĩnh như vậy, lại là nữ hài tử y thuật cao siêu, Hoắc Việt là muốn đến.

Đáng tiếc, nàng là Quân Chính phủ.

Cố Khinh Chu nếu là cùng hắn, hắn khẳng định so với Tư Mộ sẽ càng thương nàng hơn một chút.

Trong lòng hắn vẫn có vài phần tiếc nuối.

Nói thật ra thì, Hoắc Việt không đem Tư Mộ để vào mắt, hắn kiêng kị chính là Tư Đốc Quân.

--*--*--

Từ Biệt quán của Tư Hành Bái trở về, Cố Khinh Chu lập tức thay đổi bộ y phục sạch sẽ, một lần nữa lại tắm.

Trời càng thêm nóng.

Thời điểm buổi chiều, phòng bếp nấu chè đậu đỏ, hầu gái của Tam di thái - Diệu Nhi bưng lên, nói Tam di thái cùng Cố Khinh Chu uống.

"Bộ sofa là khi nào mà đưa lại đây?" Tam di thái hỏi.

Phía Tây phòng của Cố Khinh Chu, một bộ sofa vải bố màu lục đậm, mềm mại, một khi ánh đèn chiếu vào, vẻ đẹp sâu bích phi thường thảo hỉ, Cố Khinh Chu thích cực kỳ.

Đây là của Tư Hành Bái đưa lại đây.

Cố công quán không ai biết được, người đưa tới lại nói, là Tư lão thái thái đưa.

"Mấy ngày trước đây." Cố Khinh Chu cười nói.

Cảm tình của Tam di thái cùng Diệu Nhi thực tốt, hai người không lớn không nhỏ liền nằm ì ở sofa, không muốn nhúc nhích.

"Ai nha, Trần tẩu kêu chạy nhanh đem mâm đưa đến phòng bếp, nhưng ta không muốn động đậy." Diệu Nhi lười đến xương cốt đều mềm.

Cố Khinh Chu bật cười, nói: "Hai người các ngươi hảo hảo dựa vào sofa, ta đi xuống đây một chút, vận động mới khỏe."

Vì thế, nàng đưa mâm đến phòng bếp.

Vừa đến cửa phòng bếp, liền thấy Tần Tranh Tranh từ bên trong ra tới.

Nhìn thấy Cố Khinh Chu, Tần Tranh Tranh lại có phần chột dạ, cười hỏi Cố Khinh Chu: "Khinh Chu sao tới phòng bếp? Đói bụng?"

"Không phải, ta đưa mâm." Cố Khinh Chu cũng tươi cười dịu dàng.

Trong lòng Tần Tranh Tranh rơi lộp bộp, ngày thường đều không thấy Cố Khinh Chu đến phòng bếp, hôm nay như thế nào lại đưa nổi mâm cơm? Nàng ta chẳng lẽ là theo dõi ta?

Có tật giật mình, đôi mắt Tần Tranh Tranh hơi lóe.

Khi gặp qua người làm sai đều rụt rịt, Cố Khinh Chu đối với thái độ của Tần Tranh Tranh cũng khá tò mò.

Cố Khinh Chu nghĩ: "Mọi người ngồi bàn ăn cơm, Tần Tranh Tranh hẳn là không dám hạ độc cho chúng ta chứ?"

Ngày hôm qua đi Tư gia dự tiệc, Tần Tranh Tranh ẩn nhẫn, khiến Cố Khinh Chu có cảm giác kỳ quặc sâu sắc, nàng không thể không để tâm.

Có gì đó hồ hoặc, Cố Khinh Chu đem mâm đặt xuống.

Phòng bếp có ba đầu bếp nữ, Cố Khinh Chu quan sát bọn họ một hồi, bọn họ mỗi người tươi cười thân thiết, không lộ dị thường.

Ngày hôm sau, lúc Cố Khinh Chu ăn cơm sáng, đột nhiên người hầu nói: "Lão gia, thái thái, có người tặng một sọt quả nho, nói là cho Khinh Chu tiểu thư."

Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc.

Đám người Cố Khuê Chương cũng giật mình.

Người hầu liền đem quả nho khiêng vào.

Thời tiết này, quả nho vừa mới đưa ra thị trường không lâu, giá cả sang quý, hương vị mới mẻ, Cố gia còn không có mua qua.

Không như tưởng tượng, có người tặng hơn phân nửa sọt.

"Đây là ai đưa?" Cố Khuê Chương hỏi Cố Khinh Chu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện