Đêm đã rất khuya, hoa quỳnh trong trẻo từ sau lưng cửa kính chiếu thẳng vào, ánh sáng u đạm bạc nhược, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ, cùng với hô hấp của cả hai.
Trên người Tư Hành Bái đầy mùi rượu, hắn hô hấp cực nóng đến bỏng.
Hắn tựa con sói ngủ đông, đem Cố Khinh Chu áp vào sau cửa lớn, có thể một ngụm cắn nuốt nàng bất cứ lúc nào.
"Khinh Chu, ta muốn nàng, nói nàng nguyện ý đi!" Ngữ điệu của Tư Hành Bái thực âm lãnh, hô hấp lại cực nóng.
Hắn không hề vô cùng lo lắng mà hôn môi nàng, mà là thực thận trọng nói chuyện một cách lạ lùng với nàng, hắn đêm nay liền phải có nàng.
Không chỉ có như thế, hắn còn muốn chính miệng nàng nói là "Nguyện ý".
Càng như thế, càng có thể nhìn ra quyết tâm của hắn.
Hắn bị ghen ghét cùng hơi rượu làm đầu óc mê loạn, khóc nháo cùng cầu xin tha thứ, cũng sẽ chỉ làm hắn càng thêm muốn chiếm hữu nàng.
Cố Khinh Chu trầm mặc.
Về điểm này, nàng tự mình xé rách sườn xám màu lam nhạt cùng áo không tay, đem tay Tư Hành Bái, đặt ở trước ngực nàng.
"Sớm đã là cái thớt gỗ để ngươi chặt thịt cá rồi,* cần gì phải làm bộ làm tịch? Ngươi muốn, vậy lấy đi!" Cố Khinh Chu lạnh lẽo nói, "Nhưng ta là không muốn, ta chết cũng sẽ không nguyện ý!"
(* Ý này trong câu "giận cá chém thớt". Cố Khinh Chu tự nghĩ mình chính là món đồ vật thuộc sở hữu của Tư Hành Bái. Tùy ý để hắn trút giận hay làm gì cũnh được. Mà lúc hắn trút giận thì vô cùng đau đơn ví như bị nhát dao chặt xuống cái thớt vậy. Nàng tùy ý để Tư Hành Bái làm vậy, không phải là nguyện ý, mà chính là vì xem mình như "cái thớt" - đồ vật vô tri vô giác không thể kêu khóc hay phản kháng, nếu có thì cũng chỉ là không làm gì được. Thế nên mặc dù bị bức ép hành hạ đau đớn về thể xác nhưng vẫn là không có cách nào chống cự)
Nàng tự đem chính mình đưa đến hàm răng sắc nhọn của hắn.
Tay Tư Hành Bái, thật mạnh dùng sức, vuốt ve nàng.
Cố Khinh Chu cắn chặt môi, cắn đến hàm răng đều khẩn, một dòng máu tanh ngọt chảy vào trong cổ họng, nước mắt nàng không có tiếng động chảy xuống, trong nháy mắt này, nàng liền biết được kết cục của chính mình.
Hoặc là nàng chết, hoặc là Tư Hành Bái chết!
Tư Hành Bái chiếm hữu nàng, liền sẽ đánh vỡ thế cân bằng của bọn họ, bọn họ không còn có khả năng điều giải.
Tiếng nàng xé y phục thanh thúy, đã đánh sâu vào trong lòng Tư Hành Bái.
Trái tim Tư Hành Bái run lên.
Hắn uống quá nhiều rượu, cũng bị tức giận cả đêm, về điểm thương tiếc này thực mau liền bị trấn áp xuống trong lòng, hắn rốt cuộc cũng cúi người, hôn môi nàng.
Hắn muốn nàng!
Chính là, thời điểm hắn hôn môi Cố Khinh Chu, hôn tới mùi máu tươi rồi.
Tư Hành Bái đối với máu, hơi thở thực nhạy bén, về phần máu tươi này, lập tức như cái bậc lửa bậc lên trong xương cốt của hắn sự điên cuồng, cồn rượu gây tê dại, loạn óc cùng với sự điên cuồng ở trên, va chạm vào nhau, tổng liền biến mất không thấy.
Hắn thanh tỉnh trở lại.
Hắn lại mở đèn điện.
Cố Khinh Chu áo rách quần manh, dựa vào cửa, gắt gao cắn môi, đem môi cắn đến rách, máu đỏ thắm dọc theo theo da thịt trắng tinh như tuyết của nàng chảy xuống.
Tóc đen của nàng dừng ở bên mặt, màu da trắng tuyết cùng vết máu loang lổ, càng làm nàng quả thực giống với một yêu tinh khát máu.
Ánh mắt nàng dày đặc, nhìn Tư Hành Bái. Đáy mắt không có sự ai thiết, cũng không có sự bi thương, mà là phát lãnh, lạnh đến vô biên vô ngần, lạnh đến tuyệt tình mà hung ác.
Trong nháy mắt này, Tư Hành Bái cảm thấy nàng rất giống hắn!
Thời điểm nàng quả cảm hung ác, cùng Tư Hành Bái không có sai biệt, cho nên Tư Hành Bái cảm thấy nàng có thể xứng đôi với mình.
Tình cảnh này, dục vọng sở hữu đều biến mất, Tư Hành Bái rốt cuộc lại tìm không trở lại được nữa.
Tư Hành Bái tiến lên, cởi tây trang của chính mình, choàng lại trên người nàng.
Hắn đem nàng ôm đến trên sofa, lúc sau ngồi xuống, hắn liền nhẹ nhàng chùi lau khóe môi của nàng: "Vật nhỏ ngốc, tự cắn chính mình thì tính là cái bản lĩnh gì?"
Cố Khinh Chu không nói, con ngươi nồng đậm kia, càng giống cổ đàm đen sì, u tĩnh, sâu không thấy đáy, cất giấu bí mật cùng với sự nguy hiểm.
Tư Hành Bái nhìn nàng -- lòng tràn đầy thương tiếc, lại không thể làm bậy!
Hắn hơi vạch môi nàng, không để cho nàng lại cắn.
"Lần sau nếu giận liền cắn ta, không được tự cắn chính mình, nghe không?" Hắn nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn hắn, nói.
Cố Khinh Chu vẫn là không nói lời nào, ánh mắt cũng không có nửa phần thần thái, nàng giống như không có hoàn hồn.
Tư Hành Bái liền nhẹ nhàng ôm nàng.
"Đừng làm ta sợ, Khinh Chu." Tư Hành Bái đem nàng ôm vào trong ngực, "Nếu không thích liền đánh ta, không cần thương tổn chính mình."
Cố Khinh Chu vẫn là không nói lời nào.
Thẳng đến khi Tư Hành Bái nói: "Ta đêm nay sẽ không làm gì nàng."
Nước mắt nàng mới đột nhiên chảy ra.
Nàng vừa khóc như vậy, Tư Hành Bái liền càng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nàng.
"Nàng còn biết sợ a?" Tư Hành Bái nhớ tới nàng cùng Tư Mộ, Cố Thiệu khiêu vũ, càng là một trận tâm ngạnh, "Kêu nàng không được qua lại với nam nhân khác, nàng như thế nào liền không nhớ được?"
Môi Cố Khinh Chu bị cắn rách, máu còn thấm ra, miệng nàng, trong cổ của nàng đều là máu tanh ngọt.
Nàng không nói lời nào.
Tư Hành Bái đứng dậy, bưng chén nước cho nàng súc miệng.
Hắn nhìn xuống, một bên môi của nàng đã bị cắn một miếng, đã mất da.
"Đứa bé ngốc!" Tư Hành Bái nghĩ đến nàng sắp phải trải qua một thời gian đau đớn, miệng vết thương này mới có thể hoàn toàn khép lại, thì trong lòng Tư Hành Bái lại vừa đau vừa giận.
Lúc này, hắn mới hoàn toàn tỉnh rượu.
Tư Hành Bái muốn Cố Khinh Chu, đây là khát vọng trực tiếp tận đáy lòng nhất của hắn.
Nhưng hắn giữ lời hứa, hắn đồng ý với nàng, sẽ chờ đến khi nàng đến 18 tuổi.
Nhớ tới cảnh nàng trực tiếp xé rách y phục, cảnh chưa từng giãy giụa mà chờ đợi sự tuyệt vọng kia, Tư Hành Bái hô hấp hụt một hơi: Nàng thật sự không tín nhiệm hắn!
Ở trong lòng nàng, chẳng lẽ Tư Hành Bái hắn giống với ma quỷ hay sao?
Tư Hành Bái dùng sức, cánh tay cơ bắp hơi gồ lên, buộc chặt lấy nhau, đem nàng ôm chằm ở trong ngực, cơ hồ muốn đem cơ thể mềm mại của nàng nhập chung với thân thể của hắn.
"Khinh Chu?" Hắn thấp giọng kêu nàng.
Thật lâu sau, Cố Khinh Chu mới nói câu: "Cái gì?" Thanh âm nàng ám ách, như còn sống sót sau tai nạn mà run lên, nàng chầm chậm trả lời lời hắn nói.
"Chuyện ta đồng ý với nàng, tuyệt không đổi ý." Tư Hành Bái nói, "Ta có đôi khi tức giận lên, cảm xúc không tốt lắm, nhưng ta sẽ không thật sự hại nàng, nàng phải nhớ kỹ!"
Cố Khinh Chu không nói.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt.
Trong lòng Tư Hành Bái rất buồn: "Nàng không tin ta?"
"Ta không tin chính mình." Cố Khinh Chu nói, "Ta đối với ngươi mà nói, không quan trọng như vậy. Nhưng ngươi hiện tại lại nói thật dễ nghe, nam nhân đều giống nhau, chỉ biết dụ người......."
Thanh âm nàng thực tuyệt vọng.
Nàng còn không có từ sự tuyệt vọng kia mà phục hồi lại tinh thần. Người đâm dao lên thớt ta vì thịt cá, loại thống khổ này khi đến còn không có chỗ giãy giụa, chỉ có tuyệt vọng, làm tình cảm của nàng thật sa sút.
Nàng cần đem loại tình cảm này chậm rãi khâu vá cho hoàn chỉnh.
Nàng rầu rĩ, không muốn nói chuyện.
Tư Hành Bái cúi người hôn nàng.
Hắn không biết nên làm thế nào để an ủi nàng, liền chỉ biết dùng sức hôn nàng để an ủi.
Hắn nói: "Ta không lừa gạt nàng, nàng về sau sẽ biết!"
An ủi một hồi, Cố Khinh Chu chậm rãi hoàn hồn, cũng nhớ tới chính mình vô duyên vô cớ mất tích, hỏi Tư Hành Bái phải làm sao bây giờ, là đưa nàng trở về, hay là gọi cuộc điện thoại giả mạo.
Hầu gái của Tư Hành Bái đều không có ở Biệt quán này.
Hắn sai phó quan đi làm.
Phó quan đáp lời, Chu tẩu đã gọi điện thoại cho Cố công quán, liền nói Cố Khinh Chu cùng lão thái thái cùng đi về.
"Cố công quán người ta nói, nếu Khinh Chu tiểu thư đi hầu hạ lão thái thái, liền không cần sốt ruột mà trở về." Phó quan đáp.
Người của Cố công quán hận không thể đem nàng bán cho Tư gia, để đổi lấy quyền thế, ai để ý nàng rốt cuộc lưu lạc tới trong tay ai rồi?
Cố Khinh Chu biết được gia đình nàng mỏng lạnh, nhưng trong nháy mắt này vẫn là thực thương cảm.
Cảm xúc hôm nay của nàng quá kém, một cọng rơm cũng đều có thể áp chết nàng.
An bài thỏa đáng xong, Tư Hành Bái đem Cố Khinh Chu ôm đến lầu hai, một lần nữa thay bộ sườn xám cho nàng.
Hắn chọn bộ sườn xám màu tường vi lụa mềm cho nàng.
Cố Khinh Chu đi toilet thay quần áo, khi ra tới nơi không thấy Tư Hành Bái, nàng bị dọa nhảy dựng.
"Thiếu soái?" Nàng kêu hắn.
Rồi sau đó, trên cầu thang trên lầu vang lên tiếng bước chân.
Trên đầu, trên người Tư Hành Bái đầy bụi bẩn, trong tay cầm cái máy hát đĩa rất lớn, cùng với một ít đĩa nhạc, xuống tới lầu. Hắn buông máy hát đĩa xuống, lấy khăn lông sạch ra chùi lau, nói: "Đồ chơi Tây Dương, ta chỉ thích súng, quân trang cùng xì gà, không thích cái máy hát đĩa kẽo kẹt này, liền ném trên gác mái, đóng một tầng bụi."
"Hơn nửa đêm, tìm cái này ra tới đây làm gì?" Cố Khinh Chu hỏi.
Tư Hành Bái không để ý tới Cố Khinh Chu hỏi chuyện, tự mình đem máy hát đĩa ra cố gắng chùi lau đến sạch sẽ.
Hắn đem đĩa nhạc thả vào.
Vũ khúc uyển chuyển, liền từ máy hát đĩa phát ra.
Máy hát đĩa tư tư lạp lạp, tất nhiên so ra kém diễn tấu vũ khúc êm tai của dàn nhạc người Nga trên sân khấu, nhưng cũng vẫn không quá tệ.
Hắn một lần nữa thay đổi tây trang chính thức thực sạch sẽ, hướng về phía Cố Khinh Chu duỗi tay: "Cố tiểu thư, có thể mời nàng nhảy một điệu hay không?"
Cố Khinh Chu kinh ngạc.
Nàng xoay người: "Đừng làm loạn."
Vũ khúc của máy hát đĩa còn triền miên quanh quẩn, Cố Khinh Chu xoay người muốn đi.
Tư Hành Bái từ sau lưng ôm lấy nàng, không cho nàng rời đi.
Hắn một lần nữa đem nàng đặt ở trước mặt mình, hơi hơi đặt tay ở eo: "Cố tiểu thư, có thể mời nàng nhảy một điệu hay không?"
Hắn thực chấp nhất, một hai phải bắt Cố Khinh Chu đồng ý.
Hắn quen biết nàng nửa năm, hắn hôn môi nàng vô số lần, hắn quen thuộc mỗi tấc da thịt trên cơ thể nàng, hắn ôm nàng đi vào giấc ngủ đếm không rõ là bao nhiêu đêm, nhưng nàng không có cùng hắn nhảy qua lần nào. Này thật đáng tiếc.
Trước mặt người ngoài, lời mời của hắn luôn bị chắn ngang.
Tư Hành Bái hôm nay ăn một bụng giấm chua, lúc này một hai phải bù trở lại.
Bằng không, hắn thật sẽ muốn ngủ cùng nàng.
"Cố tiểu thư?" Tư Hành Bái ngước mắt, đôi mắt thâm thúy nồng đậm, ánh mắt lộng lẫy, có thể thấu đến nhân tâm.
Cố Khinh Chu chịu không nổi hắn, đem tay đặt vào lòng bàn tay của hắn.
Tư Hành Bái liền vững vàng cầm tay nàng.
Tay Cố Khinh Chu rất nhỏ tinh xảo, hơn nữa mềm mại. Da thịt nàng trắng sứ, móng tay ngắn ngủn, bởi vì khỏe mạnh, cho nên lộ ra phấn nhuận màu đỏ nhạt, so với tay Tư Hành Bái lạnh hơn nửa phần, liền càng thêm giống một khối mỹ ngọc.
Mỹ ngọc trân quý vô cùng!
Tư Hành Bái là người lính dày dạn, hàng năm ở mãi trong quân doanh, hắn không có văn hóa quá cao, kêu hắn nói vài câu thơ từ, thậm chí tiếng nước ngoài, hắn khẳng định sẽ không biết, nhưng ăn nhậu chơi bời làm trò, hắn vẫn là quen thuộc.
Vũ bộ của hắn thành thạo, thật cẩn thận che chở mỹ ngọc trong lòng, nhảy đến thong thả mà mềm nhẹ.
Một khúc nhạc kết thúc, hắn không có dừng lại, vẫn ôm Cố Khinh Chu nhảy đến khúc thứ hai.
Khi vũ khúc thứ hai vang lên, Tư Hành Bái liền bắt đầu thất thần.
Tay trái của hắn cùng tay phải của Cố Khinh Chu đan vào nhau, vì thế hắn không phải đoán mò ngón áp út của nàng.
"Làm cái gì?" Cố Khinh Chu khó hiểu.
Tư Hành Bái thu tay, nói: "Ngón tay nàng rất nhỏ, một khi không cẩn thận là có thể bẻ gãy."
"Ai khi không không có việc gì lại muốn bẻ gãy ngón tay của ta?" Cố Khinh Chu nói, phút cuối cùng bổ sung một câu, "Trừ ngươi ra!"
Như vậy mà tưởng tượng, hắn thực sự có khả năng đem ngón tay nàng bẻ gãy, Cố Khinh Chu liền có cảm giác đau.
Nàng hơi hơi buông rũ mi mắt.
Tư Hành Bái hôn lên đôi mắt nàng, sau đó ở bên tai nàng nói: "Đừng ủy khuất, Khinh Chu, ta khi nào nói qua muốn bẻ gãy ngón tay nàng?"
Chẳng lẽ hắn xấu như vậy sao?
Tư Hành Bái ngẫm lại, chính mình cũng giống chưa bao giờ hại nàng a.
Nhảy hai điệu nhảy, tâm nguyện của Tư Hành Bái đã được thỏa mãn, lúc này mới đóng máy hát đĩa.
Buổi tối hai người chau đầu mà ngủ, Cố Khinh Chu ban ngày lo lắng hãi hùng, lại nhảy rất nhiều khúc nhạc, mệt mỏi nặng nề mà ngủ.
Môi nàng tuy rằng chảy máu, nhưng vết cắn lại không tính quá sâu, cũng đã hơi khép lại.
Tư Hành Bái dùng tóc đen của nàng, quấn lấy ngón áp út của nàng, sau đó đem nửa cọng tóc đen kia bức xuống dưới, nghiêm túc đặt ở hộc tủ đầu giường.
Như vậy, hắn liền có thể biết được kích cỡ nhẫn của Cố Khinh Chu, vạn nhất ngày nào đó có thể đưa nhẫn cho nàng thì sao?
Trên người Tư Hành Bái đầy mùi rượu, hắn hô hấp cực nóng đến bỏng.
Hắn tựa con sói ngủ đông, đem Cố Khinh Chu áp vào sau cửa lớn, có thể một ngụm cắn nuốt nàng bất cứ lúc nào.
"Khinh Chu, ta muốn nàng, nói nàng nguyện ý đi!" Ngữ điệu của Tư Hành Bái thực âm lãnh, hô hấp lại cực nóng.
Hắn không hề vô cùng lo lắng mà hôn môi nàng, mà là thực thận trọng nói chuyện một cách lạ lùng với nàng, hắn đêm nay liền phải có nàng.
Không chỉ có như thế, hắn còn muốn chính miệng nàng nói là "Nguyện ý".
Càng như thế, càng có thể nhìn ra quyết tâm của hắn.
Hắn bị ghen ghét cùng hơi rượu làm đầu óc mê loạn, khóc nháo cùng cầu xin tha thứ, cũng sẽ chỉ làm hắn càng thêm muốn chiếm hữu nàng.
Cố Khinh Chu trầm mặc.
Về điểm này, nàng tự mình xé rách sườn xám màu lam nhạt cùng áo không tay, đem tay Tư Hành Bái, đặt ở trước ngực nàng.
"Sớm đã là cái thớt gỗ để ngươi chặt thịt cá rồi,* cần gì phải làm bộ làm tịch? Ngươi muốn, vậy lấy đi!" Cố Khinh Chu lạnh lẽo nói, "Nhưng ta là không muốn, ta chết cũng sẽ không nguyện ý!"
(* Ý này trong câu "giận cá chém thớt". Cố Khinh Chu tự nghĩ mình chính là món đồ vật thuộc sở hữu của Tư Hành Bái. Tùy ý để hắn trút giận hay làm gì cũnh được. Mà lúc hắn trút giận thì vô cùng đau đơn ví như bị nhát dao chặt xuống cái thớt vậy. Nàng tùy ý để Tư Hành Bái làm vậy, không phải là nguyện ý, mà chính là vì xem mình như "cái thớt" - đồ vật vô tri vô giác không thể kêu khóc hay phản kháng, nếu có thì cũng chỉ là không làm gì được. Thế nên mặc dù bị bức ép hành hạ đau đớn về thể xác nhưng vẫn là không có cách nào chống cự)
Nàng tự đem chính mình đưa đến hàm răng sắc nhọn của hắn.
Tay Tư Hành Bái, thật mạnh dùng sức, vuốt ve nàng.
Cố Khinh Chu cắn chặt môi, cắn đến hàm răng đều khẩn, một dòng máu tanh ngọt chảy vào trong cổ họng, nước mắt nàng không có tiếng động chảy xuống, trong nháy mắt này, nàng liền biết được kết cục của chính mình.
Hoặc là nàng chết, hoặc là Tư Hành Bái chết!
Tư Hành Bái chiếm hữu nàng, liền sẽ đánh vỡ thế cân bằng của bọn họ, bọn họ không còn có khả năng điều giải.
Tiếng nàng xé y phục thanh thúy, đã đánh sâu vào trong lòng Tư Hành Bái.
Trái tim Tư Hành Bái run lên.
Hắn uống quá nhiều rượu, cũng bị tức giận cả đêm, về điểm thương tiếc này thực mau liền bị trấn áp xuống trong lòng, hắn rốt cuộc cũng cúi người, hôn môi nàng.
Hắn muốn nàng!
Chính là, thời điểm hắn hôn môi Cố Khinh Chu, hôn tới mùi máu tươi rồi.
Tư Hành Bái đối với máu, hơi thở thực nhạy bén, về phần máu tươi này, lập tức như cái bậc lửa bậc lên trong xương cốt của hắn sự điên cuồng, cồn rượu gây tê dại, loạn óc cùng với sự điên cuồng ở trên, va chạm vào nhau, tổng liền biến mất không thấy.
Hắn thanh tỉnh trở lại.
Hắn lại mở đèn điện.
Cố Khinh Chu áo rách quần manh, dựa vào cửa, gắt gao cắn môi, đem môi cắn đến rách, máu đỏ thắm dọc theo theo da thịt trắng tinh như tuyết của nàng chảy xuống.
Tóc đen của nàng dừng ở bên mặt, màu da trắng tuyết cùng vết máu loang lổ, càng làm nàng quả thực giống với một yêu tinh khát máu.
Ánh mắt nàng dày đặc, nhìn Tư Hành Bái. Đáy mắt không có sự ai thiết, cũng không có sự bi thương, mà là phát lãnh, lạnh đến vô biên vô ngần, lạnh đến tuyệt tình mà hung ác.
Trong nháy mắt này, Tư Hành Bái cảm thấy nàng rất giống hắn!
Thời điểm nàng quả cảm hung ác, cùng Tư Hành Bái không có sai biệt, cho nên Tư Hành Bái cảm thấy nàng có thể xứng đôi với mình.
Tình cảnh này, dục vọng sở hữu đều biến mất, Tư Hành Bái rốt cuộc lại tìm không trở lại được nữa.
Tư Hành Bái tiến lên, cởi tây trang của chính mình, choàng lại trên người nàng.
Hắn đem nàng ôm đến trên sofa, lúc sau ngồi xuống, hắn liền nhẹ nhàng chùi lau khóe môi của nàng: "Vật nhỏ ngốc, tự cắn chính mình thì tính là cái bản lĩnh gì?"
Cố Khinh Chu không nói, con ngươi nồng đậm kia, càng giống cổ đàm đen sì, u tĩnh, sâu không thấy đáy, cất giấu bí mật cùng với sự nguy hiểm.
Tư Hành Bái nhìn nàng -- lòng tràn đầy thương tiếc, lại không thể làm bậy!
Hắn hơi vạch môi nàng, không để cho nàng lại cắn.
"Lần sau nếu giận liền cắn ta, không được tự cắn chính mình, nghe không?" Hắn nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn hắn, nói.
Cố Khinh Chu vẫn là không nói lời nào, ánh mắt cũng không có nửa phần thần thái, nàng giống như không có hoàn hồn.
Tư Hành Bái liền nhẹ nhàng ôm nàng.
"Đừng làm ta sợ, Khinh Chu." Tư Hành Bái đem nàng ôm vào trong ngực, "Nếu không thích liền đánh ta, không cần thương tổn chính mình."
Cố Khinh Chu vẫn là không nói lời nào.
Thẳng đến khi Tư Hành Bái nói: "Ta đêm nay sẽ không làm gì nàng."
Nước mắt nàng mới đột nhiên chảy ra.
Nàng vừa khóc như vậy, Tư Hành Bái liền càng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nàng.
"Nàng còn biết sợ a?" Tư Hành Bái nhớ tới nàng cùng Tư Mộ, Cố Thiệu khiêu vũ, càng là một trận tâm ngạnh, "Kêu nàng không được qua lại với nam nhân khác, nàng như thế nào liền không nhớ được?"
Môi Cố Khinh Chu bị cắn rách, máu còn thấm ra, miệng nàng, trong cổ của nàng đều là máu tanh ngọt.
Nàng không nói lời nào.
Tư Hành Bái đứng dậy, bưng chén nước cho nàng súc miệng.
Hắn nhìn xuống, một bên môi của nàng đã bị cắn một miếng, đã mất da.
"Đứa bé ngốc!" Tư Hành Bái nghĩ đến nàng sắp phải trải qua một thời gian đau đớn, miệng vết thương này mới có thể hoàn toàn khép lại, thì trong lòng Tư Hành Bái lại vừa đau vừa giận.
Lúc này, hắn mới hoàn toàn tỉnh rượu.
Tư Hành Bái muốn Cố Khinh Chu, đây là khát vọng trực tiếp tận đáy lòng nhất của hắn.
Nhưng hắn giữ lời hứa, hắn đồng ý với nàng, sẽ chờ đến khi nàng đến 18 tuổi.
Nhớ tới cảnh nàng trực tiếp xé rách y phục, cảnh chưa từng giãy giụa mà chờ đợi sự tuyệt vọng kia, Tư Hành Bái hô hấp hụt một hơi: Nàng thật sự không tín nhiệm hắn!
Ở trong lòng nàng, chẳng lẽ Tư Hành Bái hắn giống với ma quỷ hay sao?
Tư Hành Bái dùng sức, cánh tay cơ bắp hơi gồ lên, buộc chặt lấy nhau, đem nàng ôm chằm ở trong ngực, cơ hồ muốn đem cơ thể mềm mại của nàng nhập chung với thân thể của hắn.
"Khinh Chu?" Hắn thấp giọng kêu nàng.
Thật lâu sau, Cố Khinh Chu mới nói câu: "Cái gì?" Thanh âm nàng ám ách, như còn sống sót sau tai nạn mà run lên, nàng chầm chậm trả lời lời hắn nói.
"Chuyện ta đồng ý với nàng, tuyệt không đổi ý." Tư Hành Bái nói, "Ta có đôi khi tức giận lên, cảm xúc không tốt lắm, nhưng ta sẽ không thật sự hại nàng, nàng phải nhớ kỹ!"
Cố Khinh Chu không nói.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt.
Trong lòng Tư Hành Bái rất buồn: "Nàng không tin ta?"
"Ta không tin chính mình." Cố Khinh Chu nói, "Ta đối với ngươi mà nói, không quan trọng như vậy. Nhưng ngươi hiện tại lại nói thật dễ nghe, nam nhân đều giống nhau, chỉ biết dụ người......."
Thanh âm nàng thực tuyệt vọng.
Nàng còn không có từ sự tuyệt vọng kia mà phục hồi lại tinh thần. Người đâm dao lên thớt ta vì thịt cá, loại thống khổ này khi đến còn không có chỗ giãy giụa, chỉ có tuyệt vọng, làm tình cảm của nàng thật sa sút.
Nàng cần đem loại tình cảm này chậm rãi khâu vá cho hoàn chỉnh.
Nàng rầu rĩ, không muốn nói chuyện.
Tư Hành Bái cúi người hôn nàng.
Hắn không biết nên làm thế nào để an ủi nàng, liền chỉ biết dùng sức hôn nàng để an ủi.
Hắn nói: "Ta không lừa gạt nàng, nàng về sau sẽ biết!"
An ủi một hồi, Cố Khinh Chu chậm rãi hoàn hồn, cũng nhớ tới chính mình vô duyên vô cớ mất tích, hỏi Tư Hành Bái phải làm sao bây giờ, là đưa nàng trở về, hay là gọi cuộc điện thoại giả mạo.
Hầu gái của Tư Hành Bái đều không có ở Biệt quán này.
Hắn sai phó quan đi làm.
Phó quan đáp lời, Chu tẩu đã gọi điện thoại cho Cố công quán, liền nói Cố Khinh Chu cùng lão thái thái cùng đi về.
"Cố công quán người ta nói, nếu Khinh Chu tiểu thư đi hầu hạ lão thái thái, liền không cần sốt ruột mà trở về." Phó quan đáp.
Người của Cố công quán hận không thể đem nàng bán cho Tư gia, để đổi lấy quyền thế, ai để ý nàng rốt cuộc lưu lạc tới trong tay ai rồi?
Cố Khinh Chu biết được gia đình nàng mỏng lạnh, nhưng trong nháy mắt này vẫn là thực thương cảm.
Cảm xúc hôm nay của nàng quá kém, một cọng rơm cũng đều có thể áp chết nàng.
An bài thỏa đáng xong, Tư Hành Bái đem Cố Khinh Chu ôm đến lầu hai, một lần nữa thay bộ sườn xám cho nàng.
Hắn chọn bộ sườn xám màu tường vi lụa mềm cho nàng.
Cố Khinh Chu đi toilet thay quần áo, khi ra tới nơi không thấy Tư Hành Bái, nàng bị dọa nhảy dựng.
"Thiếu soái?" Nàng kêu hắn.
Rồi sau đó, trên cầu thang trên lầu vang lên tiếng bước chân.
Trên đầu, trên người Tư Hành Bái đầy bụi bẩn, trong tay cầm cái máy hát đĩa rất lớn, cùng với một ít đĩa nhạc, xuống tới lầu. Hắn buông máy hát đĩa xuống, lấy khăn lông sạch ra chùi lau, nói: "Đồ chơi Tây Dương, ta chỉ thích súng, quân trang cùng xì gà, không thích cái máy hát đĩa kẽo kẹt này, liền ném trên gác mái, đóng một tầng bụi."
"Hơn nửa đêm, tìm cái này ra tới đây làm gì?" Cố Khinh Chu hỏi.
Tư Hành Bái không để ý tới Cố Khinh Chu hỏi chuyện, tự mình đem máy hát đĩa ra cố gắng chùi lau đến sạch sẽ.
Hắn đem đĩa nhạc thả vào.
Vũ khúc uyển chuyển, liền từ máy hát đĩa phát ra.
Máy hát đĩa tư tư lạp lạp, tất nhiên so ra kém diễn tấu vũ khúc êm tai của dàn nhạc người Nga trên sân khấu, nhưng cũng vẫn không quá tệ.
Hắn một lần nữa thay đổi tây trang chính thức thực sạch sẽ, hướng về phía Cố Khinh Chu duỗi tay: "Cố tiểu thư, có thể mời nàng nhảy một điệu hay không?"
Cố Khinh Chu kinh ngạc.
Nàng xoay người: "Đừng làm loạn."
Vũ khúc của máy hát đĩa còn triền miên quanh quẩn, Cố Khinh Chu xoay người muốn đi.
Tư Hành Bái từ sau lưng ôm lấy nàng, không cho nàng rời đi.
Hắn một lần nữa đem nàng đặt ở trước mặt mình, hơi hơi đặt tay ở eo: "Cố tiểu thư, có thể mời nàng nhảy một điệu hay không?"
Hắn thực chấp nhất, một hai phải bắt Cố Khinh Chu đồng ý.
Hắn quen biết nàng nửa năm, hắn hôn môi nàng vô số lần, hắn quen thuộc mỗi tấc da thịt trên cơ thể nàng, hắn ôm nàng đi vào giấc ngủ đếm không rõ là bao nhiêu đêm, nhưng nàng không có cùng hắn nhảy qua lần nào. Này thật đáng tiếc.
Trước mặt người ngoài, lời mời của hắn luôn bị chắn ngang.
Tư Hành Bái hôm nay ăn một bụng giấm chua, lúc này một hai phải bù trở lại.
Bằng không, hắn thật sẽ muốn ngủ cùng nàng.
"Cố tiểu thư?" Tư Hành Bái ngước mắt, đôi mắt thâm thúy nồng đậm, ánh mắt lộng lẫy, có thể thấu đến nhân tâm.
Cố Khinh Chu chịu không nổi hắn, đem tay đặt vào lòng bàn tay của hắn.
Tư Hành Bái liền vững vàng cầm tay nàng.
Tay Cố Khinh Chu rất nhỏ tinh xảo, hơn nữa mềm mại. Da thịt nàng trắng sứ, móng tay ngắn ngủn, bởi vì khỏe mạnh, cho nên lộ ra phấn nhuận màu đỏ nhạt, so với tay Tư Hành Bái lạnh hơn nửa phần, liền càng thêm giống một khối mỹ ngọc.
Mỹ ngọc trân quý vô cùng!
Tư Hành Bái là người lính dày dạn, hàng năm ở mãi trong quân doanh, hắn không có văn hóa quá cao, kêu hắn nói vài câu thơ từ, thậm chí tiếng nước ngoài, hắn khẳng định sẽ không biết, nhưng ăn nhậu chơi bời làm trò, hắn vẫn là quen thuộc.
Vũ bộ của hắn thành thạo, thật cẩn thận che chở mỹ ngọc trong lòng, nhảy đến thong thả mà mềm nhẹ.
Một khúc nhạc kết thúc, hắn không có dừng lại, vẫn ôm Cố Khinh Chu nhảy đến khúc thứ hai.
Khi vũ khúc thứ hai vang lên, Tư Hành Bái liền bắt đầu thất thần.
Tay trái của hắn cùng tay phải của Cố Khinh Chu đan vào nhau, vì thế hắn không phải đoán mò ngón áp út của nàng.
"Làm cái gì?" Cố Khinh Chu khó hiểu.
Tư Hành Bái thu tay, nói: "Ngón tay nàng rất nhỏ, một khi không cẩn thận là có thể bẻ gãy."
"Ai khi không không có việc gì lại muốn bẻ gãy ngón tay của ta?" Cố Khinh Chu nói, phút cuối cùng bổ sung một câu, "Trừ ngươi ra!"
Như vậy mà tưởng tượng, hắn thực sự có khả năng đem ngón tay nàng bẻ gãy, Cố Khinh Chu liền có cảm giác đau.
Nàng hơi hơi buông rũ mi mắt.
Tư Hành Bái hôn lên đôi mắt nàng, sau đó ở bên tai nàng nói: "Đừng ủy khuất, Khinh Chu, ta khi nào nói qua muốn bẻ gãy ngón tay nàng?"
Chẳng lẽ hắn xấu như vậy sao?
Tư Hành Bái ngẫm lại, chính mình cũng giống chưa bao giờ hại nàng a.
Nhảy hai điệu nhảy, tâm nguyện của Tư Hành Bái đã được thỏa mãn, lúc này mới đóng máy hát đĩa.
Buổi tối hai người chau đầu mà ngủ, Cố Khinh Chu ban ngày lo lắng hãi hùng, lại nhảy rất nhiều khúc nhạc, mệt mỏi nặng nề mà ngủ.
Môi nàng tuy rằng chảy máu, nhưng vết cắn lại không tính quá sâu, cũng đã hơi khép lại.
Tư Hành Bái dùng tóc đen của nàng, quấn lấy ngón áp út của nàng, sau đó đem nửa cọng tóc đen kia bức xuống dưới, nghiêm túc đặt ở hộc tủ đầu giường.
Như vậy, hắn liền có thể biết được kích cỡ nhẫn của Cố Khinh Chu, vạn nhất ngày nào đó có thể đưa nhẫn cho nàng thì sao?
Danh sách chương