Chỉ cần có nó trong tay, nàng sẽ có cơ hội tu luyện lại từ đầù

Rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể có lấy được Tiên Linh Quả trong tay hắn đây? Rốt cuộc phải làm sao đây----

Bỗng nhiên!

Trong lòng Phượng Vũ bỗng nghĩ ra một cách, hai con mắt hiện lên tia sáng!

Ra rồi!

Linh cảm đến rất nhanh, Phượng Vũ vừa lịp nắm lấy cơ hội!

Phượng Vũ hiểu rõ rằng, cơ hội Quân lâm Uyên đến gần nàng lần này, nếu bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ không có lần hai! Vì vậy nhất định phải nắm thật chắc!

Nghĩ đến đây-----

Đôi chân Phượng Vũ đột nhiên đứng không vững, thân hình lảo đảo ngã về phía Quân Lâm Uyên, cùng lúc đó, miệng nàng hét lên một tiếng thất thanh: “A! ”

Vì cú va chạm quá bất ngờ, Quân Lâm Uyên liền lùi về phía sau vài bước, vậy mà cuối cùng lại bị Phượng Vũ đẩy ngã xuống đất, đồng thời, cơ thể của Phượng Vũ cũng áp sát cơ thể Quân Lâm Uyên!

Phượng Vũ không chỉ áp sát trên cơ thể Quân Lâm Uyên, mà hai người còn môi chạm môi.

Bốn mắt nhìn nhau-----

Tất cả mọi người xung quanh, đều đứng chết lặng!

Phong Tầm há hốc miệng: “……….”

Huyền Dịch trợn tròn mắt: “……….”

Mộc Dao Thiên Tử chết lặng ở đó rồi!

Quân Lâm Uyên* * *mặt lạnh như băng, giờ phút này cũng ngẩn người ra! Trong giây lát chưa kịp phản ứng gì!

Không có bất cứ phản ứng gì, tai hắn bỗng chốc ửng hồng, sắc mặt trong chốc lát cũng đỏ rực lên.

Người đầu tiên kịp thời phản ứng là Phong Tầm.

Phong Tầm nhìn thấy bộ dạng này của Quân Lâm Uyên, cho rằng hắn bị làm cho tức đến nỗi đỏ cả mặt, tim sắp bị dọa đến mức bắn ra ngoài rồi

Hắn oa lên một tiếng, tiến đến xách Phượng Vũ lên, đột nhiên kéo nàng sang một bên, sau đó liền cho kéo nàng ra sau lưng hắn!

Sau đó, những người khác mới kịp phản ứng.

Phong Tầm hướng về phía Quân Lâm Uyên lắp ba lắp bắp nói: "Quân, Quân lão đại, cái này, cái này tiểu Ngũ, nàng không phải cố ý! Nàng không phải cố ý muốn ăn đậu hũ của huynh, à không không phải, nàng chỉ là bị huynh hù dọa, cho nên mới mới... Ai ya, ta rốt cuộc đang nói cái gì vậy!"

“Ngươi, ngươi……….ngươi” Mộc Dao Thiên Tử càng nghĩ càng thấy đau khổ, òa khóc nức nở!

Nàng còn chưa từng chạm vào Quân thái tử,vậy mà Phượng Vũ đã, đã hôn, lên mất rồi!

Đôi mắt nư chim ưng của Quân Lâm Uyên nhìn về phía Phượng Vũ!

Phong Tầm giơ tay lên chắn trước người Phượng Vũ: “Quân lão đại, ta biết huynh xưa nay vẫn ưa sạch sẽ nhưng, nhưng, nhưng………. Tiểu Ngũ thật sự không phải cố ý, nàng, nàng, nàng …….. huynh tha mạng cho nàng đi lão đại………”

Đôi môi mỏng của Quân Lâm Uyên đỏ ửng, dung nhan thâm thúy, đôi mắt âm trầm, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thần sắc sâu xa khó hiểu nổi

Cũng chính vào lúc này, Phượng Vũ giơ tay phải lên!

Oàng--

Một tiếng vang vang lên dữ dội đất trời!

“Địch tập kích! ” Phong tầm chợt hét lên!

Tất cả đều hướng về phía phát ra âm thanh-

Chỉ thấy nơi đây ánh lửa ngút trời, một cơn cuồng bạo xung kích đánh tới.

“Người của Ngự Minh Dạ! ” Phượng Tầm thốt lên!

Ngự Minh Dạ cùng ba vị trưởng lão bay đến!

Ngự Minh Dạ giống như đạn pháo đâm về phía Quân Lâm Uyên! Miệng hét lớn: “Quân Lâm Uyên, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ta rốt cuộc là ai! ”

Vừa hét, hắn và Quân Lâm Uyên vừa lao vào đánh.

Vừa nhìn thấy đối phương là đánh, Phượng Vũ nhân cơ hội muốn tẩu thoát, Phong Tầm một mực kéo tay nàng lại: “Ngươi hãy núp sau lưng ta để tránh bị bọn họ vô tình làm bị thương”

Trong thâm tâm Phượng Vũ: “……”

Lúc nãy nàng cố tình ngã lên người Quân Lâm Uyên, nhân lúc hắn không cảnh giác, đã dùng châm đảo ngược của Ngự Minh Dạ, hút hết chất lỏng trong Tiên Linh Quả, đồng thời đổ nước vào.

Hiện tại__

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện