Không thể không nói, Mộc Dao Tiên Tử mỗi lần đều nói trúng trọng tâm cốt lõi của vấn đề, nhưng mọi người lại không hề tin nàng ta.
Phượng Tầm càng trừng mắt nhìn Mộc Dao Tiên Tử: “Ngươi câm mồm ngay cho ta!”
Mộc Dao Tiên Tử hứ một cái, quay sang lườm Phượng Vũ: “Ngươi nói xem! Lúc nãy ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao vừa rồi không thấy tăm hơi ngươi đâu? Có phải ngươi đã đi báo tin cho hắn rồi không?!”
Phượng Vũ trưng ra khuôn mặt ngờ nghệch không hiểu gì nhìn Mộc Dao Tiên Tử, chớp đôi mắt đen trong veo giải thích: “Ta chính xác ra ngoài thôi mà.”
“Đừng nói là ngươi đi nhà xí đấy nhé! Bọn ta đã tìm ngươi khắp nơi rồi, nhưng mà không hề nhìn thấy ngươi! Chẳng lẽ nhà xí mà ngươi đi lại xa đến vậy? “ Mộc Dao Tiên Tử hỏi không ngớt lời.
Phượng Vũ trưng ra khuôn mặt vô tội: “Ta đi tắm mà, chính là ở thác nước cao cách đây 5 dặm, “
Mộc Dao Thiên Tử một chữ cũng không tin: “Vậy tại sao bọn ta chỗ nào cũng gọi ngươi, ngươi đều không lên tiếng trả lời?”
“Chắc là tiếng thác nước ngay đó lớn quá, ta không nghe thấy. “khuôn mặt Phượng Vũ tràn đầy vẻ vô tội: “Nguơi thật sự đã đến thác nước bên vách núi gọi ta sao?”
Mộc Dao Thiên Tử: “……..”
Lúc Phượng Vũ đối mặt Mộc Dao thiên Tử cảm thấy nhẹ nhõm như thường, đối mặt với ánh mắt của Huyền Dịch, cũng có thể giữ vững sự tỉnh táo và kiềm chế, nhưng mà…
Khi đó đôi mắt nóng cháy, giống như mắt chim ưng đang trừng lên nhìn nàng chằm chằm---
Phượng Vũ chỉ thấy trong lòng đột nhiên có chút dao động, tim đập càng lúc càng nhanh, trong đầu toàn là trống rỗng, tay chân không biết nên để ở đâu…..
Ánh mắt của Quân Lâm Uyên quá đỗi sắc sảo.
Nhìn thấy tâm can con người!
Phượng Vũ âm thầm thở dài một tiếng, nàng quay đầu lại, lại gặp cặp mắt thanh tịnh như nước đang nhìn nàng của Quân Lâm Uyên.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như một đám ngọn lửa nhảy lên ra,đốm lửa tóe lên, ánh hào quang lấp lánh!
Đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng của Quân Lâm Uyên trực tiếp nhìn Phượng Vũ, hắn đứng dậy, tay để ra sau, từng bước tiến về phía Phượng Vũ.
Cuối cùng, hắn đứng yên trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.
Phượng Vũ từ nhỏ đã được mỹ nhân sư phụ dạy dỗ, gặp qua sự đời nhiều hơn rất nhiều người, nhưng khi mà Quân Lâm Uyên dùng ánh mắt áp sát nàng, nàng vẫn cảm nhận thấy mồ hôi đang chảy ròng ròng trong lòng bàn tay.
Con người mạnh mẽ kia thật đáng sợ!
Dường như trong một giây, hắn liền có thể vặn lại cổ của mình mất.
Sống lưng Phượng Vũ lạnh toát.
“Quân ….Thái tử.” Phượng Vũ ra mệnh lệnh cho chính mình phải bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Quân Lâm Uyên trừng mắt nhìn Phượng Vũ không nói gì, nhưng đôi mắt chim ưng sắc sảo cứ nhìn chằm vào Phượng Vũ không thôi, đột nhiên, bàn tay phải trắng nõn ngọc ngà của hắn hướng về phía Phượng Vũ ----
Phượng Vũ đã cảm nhận được mùi của cái chết, nàng cảm thấy bản thân đã nổi hết da gà lên!
Trán toát đầy mồ hôi hột!
Nàng không thể lùi!
Nếu như nàng lùi, chứng minh là nàng chột dạ, vì vậy nàng không những không lùi bước, mà còn phải đáp trả ánh mắt của Quân Lâm Uyên không hề trốn tránh.
Cái này khó, rất khó…….
Phong Tầm nhiều lần muốn lên đến, nhưng đều bị Huyền Dịch ngăn lại.
Khi Phượng Vũ tưởng rằng Quân Lâm Uyên sẽ bóp chặt cổ nàng.
Thì từng khớp xương tay của Quân Lâm Uyên giãn dần ra kẹp lấy một cách hoa Bạch Ngọc Lan.
Từ trên tóc của Phượng Vũ gỡ xuống.
Phượng Vũ hết sức chăm chú nhìn Quân Lâm Uyên, khẽ thở dài….
Vừa rồi chỉ trong chớp mắt, cổ nàng còn toát mồ hôi lạnh, thật sự nghĩ rằng Quân Lâm Uyên sẽ làm điều như thế.
Phượng Vũ nhìn thấy trên thắt lưng của Quân Lâm Uyên treo đầy hương lê của Tiên Linh Quả to nhỏ.
Đây chính là Tiên Linh Quả mà nàng tâm tâm niệm niệm, nàng cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiên Linh Quả!