Mộc Dao Tiên Tử dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phượng Vũ, nhìn từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không hề che dậy cái nhìn không thiện cảm.

Quân Lâm Uyên đang tu luyện trong nhà gỗ, Phong quản gia ở bận rộn chuẩn bị bữa tối, Phong Tầm cùng Huyền Dịch ở một bên thì thầm to nhỏ, không ai để ý tới nơi này.

Vì thế, Mộc Dao Tiên Tử từ từ đi đến trước mặt Phượng Vũ, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm nàng, hạ giọng ghé sát vào nàng, khinh miệt nói: "Ngươi, thực, xấu."

Phượng Vũ đang muốn ngắm nhìn dung nhân tuyệt trần của nàng ta, liền bị những lời này của Mộc Dao Tiên Tử làm cho bừng tỉnh, nàng kinh ngạc nhìn vị tiểu cô nương dung nhan xinh đẹp tuyệt trần trước mặt: "A? Ngươi nói gì cơ?"

Mộc Dao Tiên Tử cười lạnh một tiếng, lại hạ giọng khiêu khích: "Ta nói, vẻ ngoài của ngươi thật xấu! Dù xấu không phải là sai, nhưng cái sai của ngươi là tự mình đa tình, với khuôn mặt này của ngươi, ngay cả tư cách làm nha hoàn bên cạnh Quân Lâm Uyên cũng không có!"

"A?" Phượng Vũ có chút phản ứng không kịp.

"Há." Phượng Vũ sau một lúc cuối cùng cũng có chút ý thức, lời nói vừa phát ra từ miệng Mộc Dao Tiên Tử, là đang nói mình là nữ nhân đa tình bên cạnh Quân Lâm Uyên

Phượng múa theo bản năng đưa tay lên sờ mặt mình.

Trước khi ra ngoài Phượng Vũ đã dùng lớp phấn vàng nghệ che đi dung nhan mỹ miều khuynh nước khuynh thành của nàng, lại sửa đi đường nét trên khuôn mặt, cho nên nàng có hiện tại quả thật là một nữ nhân nhan sắc tầm thường không hơn không kém.

Mộc Dao hiện tại bị phản ứng vừa rồi của Phượng Vũ làm cho tức giận!

Nàng ta khiêu khích như vậy, mà con nha đầu xấu xí này vẫn không tức giận? Nha đầu đúng là đồ không có não a?

Đúng lúc này, giọng của Phong Tầm đột nhiên truyền đến: "Các ngươi nói chuyện đến đâu rồi? Tại sao ta lại nghe thấy chuyện xấu đẹp ở đây nhỉ?"

Mộc Dao Tiên Tử nhìn thấy Phong Tầm, thái độ nhanh chóng thay đổi 180 độ, trên gương mặt thanh tú của nàng,lập tức xuất hiện nụ cười dịu dàng ngọt ngào,’’ Phong tiểu vương gia, ta vừa mới nói, sư tỷ nhà người thật đẹp quá đi."

Phong Tầm hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Phượng Vũ.

Mộc Dao ngẩng đầu nhìn lên liếc mắt một cái kia tòa nhà kia, bởi vì nơi Quân Lâm Uyên tu luyện cách đó chưa đầy 10 mét, cho nên trái tim nàng ta sớm đã nhộn nhạo, thầm nghĩ phải nói những gì, nếu có thể khiến Quân Lâm Uyên chú ý thì càng tốt.

Vì thế, Mộc Dao Tiên Tử rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, liền cười hỏi Phong Tầm: "Phong tiểu vương gia, ngươi còn nhớ sư tỷ của ta không?"

"Tả Thanh Vân?" Phong Tầm thuận miệng hỏi.

Mộc Dao Tiên Tử xua tay: "Sư tỷ của ta không thích nhất là người khác nhắc đến tên cũ của người, tên hiện tại cảu người là Tả Thanh Loan, thanh loan hỏa phượng, chim loan vua của các loài chim."

Không ai để ý tới, Phượng Vũ đang ngồi chống cằm hồn bay trên may, vừa nghe thấy tên liền nhíu mày, thân hình hơi cứng đờ.

Tả Thanh Loan? Cái tên này đã lâu không có ai nhắc đến trong trí nhớ của nàng?

Phong Tầm đối với Tả Thanh Loan dường như rất hứng thú, hỏi: "Tên này, ngược lại rất khí phách, nàng ta hiện tại rất xứng với cái tên này?"

Huyền Dịch cũng kéo ghế ra, ngồi đối diện Mộc Dao Tiên Tử.

Quân Lâm Uyên cũng chậm rãi đi đến.

Phong quản gia đứng chờ ở một bên, sớm đã kéo ghế ra, chờ đợi Quân Lâm Uyên tiến vào vị trí, rồi liền đẩy ghế vào.

Sau đó liền bắt đầu dâng từng món ăn lên.

Quân Lâm Uyên vừa đến, tất cả sự chú ý của Mộc Dao tiên tử liền dồn hết trên người Quân Lâm Uyên, đôi mắt sâu và đen nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên, giống như cả linh hồn đều bị hút đi vậy, ánh mắt không chút dịch chuyển.

"Khụ khụ khụ ——" Phong Tầm khụ khụ hai tiếng.

Mộc Dao tiên tử lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hai má ngày càng hồng lên, nàng xấu hổ dùng tay vuốt tóc: "Vừa rồi ta nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Tả Thanh Loan?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện