Chương 127: Thần y hiển lộ thân thủ
! --Go -- >
Rất nhanh, Thiên Vũ chỉ biết mình nghĩ đến vẫn còn có chút quá ngây thơ rồi. Hắn đã chờ thật lâu, lại chỉ nghe Vân Phi thanh âm, căn bản là không thấy bóng người.
Liền tại tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy vừa rồi nhất định là sinh ra thính lực ảo giác lúc, Vân Phi thanh âm mới lại vang lên lần nữa, nhưng nói “Bản cung đi ra đi dạo, đi qua này Lưu Ly viên, vừa vặn nghe được ngôn luận lần này. Thấy vậy vài năm, trong cung đúng là thay đổi bất ngờ a! Trước kia một cái tiểu tiểu Tiệp dư, bây giờ cũng dám trong cung yến đánh người. Chà chà, thật dọa người, bổn cung và hoàng thượng bao năm không thấy, vốn còn muốn ôn chuyện cũ một chút, nhưng bây giờ không dám. Bản cung cũng là phi, không nghĩ chịu đòn. Hoàng thượng, thần thiếp đi.”
Thì nàng ném nhiều câu thế, sau đó mọi người đợi chừng thời gian nửa nén hương cũng không có được nghe lại Vân Phi thanh âm, đến khi Huyền Thiên Minh cất giọng nói: “Phụ hoàng, ta mẫu phi đã đi rồi.”
Huyền Vũ đại đế lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhưng không hề nghĩ ngợi, quơ lấy chén rượu trong tay, đột nhiên liền hướng Bộ Bạch Bình sau ót ném tới.
Đập một cái này dùng hết lực lượng, Bộ Bạch Bình né tránh không kịp, bị miễn cưỡng đập bể đầu, người lập tức ngất xỉu đi.
Trong đám người phía dưới, Thượng Thư bộ Lại Bộ Chính Phong gần như quỳ bò ra tới, liều mạng mà dập đầu cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng bớt giận! Bớt giận nguôi giận a!”
Có thể Thiên Vũ sao bớt giận được, hắn mỗi ngày tưởng ngày ngày trông mong, chỉ mong chờ thấy kia Vân Phiên Phiên một mặt. Triệu Hòa điện cây cột cũng gần vạch đầy, hắn cảm thấy mình một ngày cũng chờ không nổi nữa. Rốt cục hôm nay kia Vân Phiên Phiên chịu đi ra đi dạo, rồi lại bị Bộ Bạch Bình bị hù chạy.
Tuy trong lòng hắn rõ ràng, Vân Phiên Phiên sao có thể sẽ sợ Bộ Bạch Bình, Vân Phiên Phiên ngay cả hắn cũng không sợ, nàng sợ Bộ Bạch Bình làm chi? Có thể nhân gia cứ tìm lý do này, vì thế, hắn đã cũng có xuất khẩu phát tiết.
Y hệt Bộ Bạch Bình cầm Hoa phi làm nơi trút giận vậy, Thiên Vũ giờ khắc này hận không thể treo ngược nàng lên đến đánh. Bộ Chính Phong cầu tình đẩy tác dụng cái rắm, hắn không đánh quá ghiền sao có thể ra cơn giận trong lòng này!
Vì thế, Bộ Bạch Bình xui xẻo, người cũng đã hôn mê, nhưng vẫn là bị Thiên Vũ bị (cho) tự tay xách lên, sau đó giơ lên thật cao, đột nhiên rồi ném hướng đại điện.
Phượng Vũ Hoành tính toán, lần này nếu thật té xuống, Bộ Bạch Bình không chết cũng là toàn thân bị vỡ nát gãy xương, nàng nhìn ra được, Thiên Vũ là dùng xong nội lực.
Quỳ phía dưới Bộ Chính Phong, trơ mắt nhìn nữ nhi từ trên trời giáng xuống, dường như nơi hạ xuống vừa lúc là chỗ mình quỳ. Hắn không kịp né tránh, “Ầm” Thoáng cái bị Bộ Bạch Bình bị (cho) nện chết.
Đường đường Thượng Thư bộ Lại, đang quan lớn, cứ như vậy bị nữ nhi ruột thịt của mình bị (cho) đập chết, luôn miệng kêu gọi đều không thể phát ra.
Hảo hảo một hồi cung yến, trong nháy mắt biến thành hiện trường án mạng, người hành hung còn là đương kim thánh thượng.
Ai lại dám nói cái gì đó?
Có thái giám vào đây thanh lý hiện trường, Bộ Chính Phong bị mang ra ngoài, mặt nền bị thủy cấp tốc cọ rửa một phen, rất nhanh đã khôi phục như cũ. Nếu chẳng phải hai cái ma ma dốc sức đang đỡ trọng thương hôn mê Bộ Bạch Bình ở bên cạnh, đám người còn tưởng rằng tất cả vừa rồi là ảo giác.
“Hoàng thượng.” Vào giờ phút này, dám nói chuyện với hoàng thượng cũng chỉ có hoàng hậu của hắn, hoàng hậu cũng là nhắm mắt hết cách rồi, tết lớn cũng không thể hong tất cả mọi người ở đây, nàng tận lực để thanh âm của mình lộ ra nhu hòa một số, cùng hắn nói “Hoàng thượng bớt giận, ngài thân mình không được, Mạc tiên sinh nhắc nhở quá ngài không được động khí (tức giận).” Lại lại gần một chút, tiếng càng nhỏ giọng: “Chuyện hậu cung nói sau, tiếp tục cung yến này thôi. Tốt xấu hôm nay là nguyệt tịch.”
Thiên Vũ trong lòng hừng hực lửa giận sao kìm nén được, chỉ cảm thấy huyết mạch nấn ná dâng lên a! Mắt thấy mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, người lung lay mấy cái, suýt nữa ngã quỵ.
Phía dưới mọi người thất kinh thất sắc, dồn dập quỳ xuống đất hô to: “Hoàng thượng bớt giận!”
Mạc Bất Phàm lúc này cũng không biết từ chỗ nào chạy ra, thúc giục thái giám đem Thiên Vũ đỡ đến trên ghế dựa, sau đó một tay bắt mạch, lại từ trong túi nơi tay áo lấy ra một viên thuốc đến nhét vào trong miệng hắn: “Hoàng thượng ngậm, chớ đừng nuốt vào.”
Hoa phi cũng không đoái hoài tới khóc, từ lúc Vân Phi tiếng động quỷ dị vừa ra thời điểm thì nàng im miệng, giờ khắc này cũng vây tiến lên, chen chúc tại trong một đám phi tần quan tâm thân thể của hoàng thượng.
Trận này nhìn Phượng Vũ Hoành thẳng cau mày, hoàng thượng triệu chứng này cùng Phượng lão thái thái hoàn toàn giống nhau như đúc, cao huyết áp nghiêm trọng, khi bị kích thích lại đột nhiên lên cao, trước mắt lại bị nhiều người như vậy vây nhốt, không thông gió không thông khí, hảo được mới lạ.
Không nhiều chỉ chốc lát, Mạc Bất Phàm từ trong đám người chen ra, vội vã đi tới Phượng Vũ Hoành trước mặt: “Vương phi, dược lão thái thái quý phủ ngày ấy ăn ngài nhưng còn có mang trên thân?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, mang theo a?.
Không ai không từ chắp tay thi lễ với nàng: “Thỉnh vương phi giơ tay giúp đỡ.”
Phượng Vũ Hoành cũng không giả vờ, cất bước thì đi lên đài cao thượng.
Phượng Cẩn Nguyên ở một bên nhìn, bỗng nhiên liền sinh ra một loại ảo giác. Nhị nữ nhi của hắn từng bước từng bước đi lên đài cao, không phải đi xem bệnh cho hoàng thượng, mà là... Bồi tiếp tân hoàng đăng cơ.
Hắn đột nhiên lắc đầu thoáng cái, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.
Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành chạy tới đám người trung gian, chợt nghe nàng hô to một tiếng: “Tránh hết ra!” Sau đó đối với Mạc Bất Phàm nói “Hoàng thượng huyết mạch lên gấp, loại bệnh này vô cùng nguy hiểm, nếu muốn cứu người mệnh, đầu tiên muốn bảo đảm chính là không khí lưu thông.”
Mạc Bất Phàm gật đầu với hoàng hậu, “Phượng tiểu thư nói rất đúng.”
Hoàng hậu nhanh chóng phân phó mọi người: “Tất cả lui ra phía sau, không thể tới gần hoàng thượng.” Sau đó sẽ nhìn thử Phượng Vũ Hoành, trong mắt lộ ra mấy phần kỳ vọng. Diêu lão đầu ngoại tôn nữ a! Diêu người nhà lúc nào từng khiến người thất vọng.
Phượng Vũ Hoành không nói gì thêm nữa, buớc nhanh tới phía trước hoàng thượng, tay trái bấm mạch, tay phải xoa nhẹ bớt phượng hoàng cổ tay trái, từ bên trong điều tra một loại thuốc nhanh chóng hạ huyết áp đến.
“Phụ hoàng.” Nàng lại gần một chút nhẹ giọng mở miệng, “A Hoành dược này cho ngài, ngậm trong miệng tốt rồi, không cần cố sức nuốt xuống.”
Thiên Vũ đế cũng chưa hề hoàn toàn ngất, còn có thể nghe hiểu được Phượng Vũ Hoành nói, nhưng làm không ra bất kỳ phản ứng.
Nàng cũng không hỏi nhiều, thấy Thiên Vũ đưa mắt nhìn sang nàng, liền biết đối phương là nghe rõ. Vì thế nhét thuốc hạ huyết áp vào trong miệng hắn, quan sát trong chốc lát, thấy Thiên Vũ sắc mặt quay trở lại chút, tay nàng như cũ bóp ở Thiên Vũ trên mạch cổ tay, thời khắc quan sát, đến khi sau một nén hương, mạch tượng cũng hướng tới vững vàng, đây mới chân chính yên lòng.
“Phụ hoàng.” Nàng chậm rãi khẽ nói, nghe tới thân thiết khả nhân, “Ngài hiện đang thử chuyển động đầu nhìn thử còn choáng không ngất?”
Thiên Vũ chiếu theo lời của nàng tả hữu dao động lắc, lại trên dưới lắc lắc, đang xác định mình thật không choáng sau khi, rốt cục một lần nữa mở miệng nói chuyện: “Nhân tình trẫm nợ nhà trẫm vốn còn không rõ (trả sạch), bây giờ lại thiếu nợ một cái.”
Phượng Vũ Hoành bật cười, “A Hoành là con dâu tương lai của phụ hoàng, ngài ân tình này coi như là nợ, cũng là thiếu nợ Cửu điện hạ.”
Nói vậy để Thiên Vũ rất có lợi, không khỏi cao giọng cười ha hả.
Phượng Vũ Hoành thấy hắn thật vô sự, lúc này mới cùng Mạc Bất Phàm hai người hợp lực nâng người dậy, một lần nữa ngồi trở lại long y.
Phượng Vũ Hoành đưa bình sứ trong tay cho bị (cho) Thiên Vũ, nơi nào tổng cộng thả mười mảnh loại này thuốc hạ huyết áp hiệu quả nhanh, cũng là lô hàng trong ngày thường nàng xuất ra, liền bãi tại trên quầy tầng 1 hiệu thuốc, phương tiện nàng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu lấy dùng.
Thiên Vũ nhìn bình nhỏ kia, hỏi nàng: “Vừa rồi cho trẫm ăn chính là cái này?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Con dâu từng đã lạy một vị sư phụ kỳ nhân Ba Tư, dạy cho con dâu rất nhiều cách chế kỳ dược. Đây là một loại dược vật được gọi là giảm áp hiệu quả nhanh, chuyên dụng vào huyết áp công não (Cao huyết áp), thấy hiệu quả cực nhanh.”
Thiên Vũ nghe không hiểu lắm, ngược lại biết là thuốc tốt bệnh bộc phát nặng cho mình, đã cẩn thận thu vào.
Mạc Bất Phàm ở bên cạnh lại bổ sung đến: “Phượng gia Lão thái thái có loại bệnh này, lần trước thần đi Phượng gia làm dược thiện, từng được thấy tận mắt lão thái thái phát bệnh, cũng là ăn dược vật vương phi sở phối chế khẩn cấp cứu mạng.”
Thiên Vũ lần nữa cảm khái: “Lúc trước Diêu lão đầu trẫm cũng không làm rõ được y thuật của hắn sao lại tốt như thế được, bây giờ trò giỏi hơn thầy, A Hoành tuổi còn nhỏ, y thuật càng cũng không thua ông ngoại ngươi.”
Phượng Vũ Hoành bị thổi phồng đến mức có chút xấu hổ, chỉ nói nàng là vì có ăn gian không gian mới có thể không lúc lấy ra thuốc tốt, như không gian dược phòng ấy, đừng nói để nàng tại loại thời đại này làm viên thuốc tây, coi như là viên thuốc Đông y bào chế sẵn, chỉ sợ nàng lao lực.
Thiên Vũ tinh thần chuyển biến tốt rất nhiều, hoàng hậu đề nghị: “Nếu không hôm nay cung yến thì đến này thôi, hoàng thượng hảo hảo nghỉ ngơi.”
Thiên Vũ nhưng khoát tay chặn lại: “Tiếp tục! Trẫm không thể làm mọi người mất hứng!”
Hoàng hậu khó xử lại hỏi một câu: “Kia Bộ quý phi...”
“Hừ!” Thiên Vũ nắm tay, cố gắng khống chế được tâm tình của mình, “Ném nàng về chính mình cung đi, không cho phép người nào để ý đến nàng!”
Hoàng hậu gật đầu, đánh thủ thế lại để cho hạ nhân đi làm. Mà đối với vị kia Bộ đại nhân chết oan, thì lại cũng không ai dám nhắc tới.
Quỳ phía dưới mọi người cũng đều được hoàng hậu ra hiệu đứng dậy, nhìn hoàng thượng dĩ nhiên khôi phục như cũ, chỉ cảm thấy vừa rồi một hồi kia náo kịch giống như ảo giác. Nhiều năm chưa từng ra Nguyệt Hàn cung Vân Phi sao có thể đi ra? Thượng Thư bộ Lại sao có thể bị nữ nhi của mình đập chết? Từ trước đến giờ ở hậu cung quyền cao chức trọng Bộ quý phi sao có thể tức khắc ngã đây?
Là ảo giác, nhất định là ảo giác, bằng không sao hoàng thượng lại có thể một khắc trước còn choáng, sau một khắc lại tinh thần phấn chấn ngồi ở đấy?
Chỉ có làm ánh mắt của mọi người nhìn về phía Phượng Vũ Hoành lúc, mới ý thức tới tính chân thực những chuyện vừa rồi.
Phượng gia nhị nữ nhi, Ngự vương phi tương lai, thần y Diêu Hiển ngoại tôn nữ, liền Mạc Bất Phàm bệnh nặng thúc thủ vô sách, trong tay nàng nhưng thuốc đến bệnh trừ.
Trước mắt, dưới trận người nghị luận sôi nổi, một cái phu nhân từ quan viên nhất phẩm nói với nữ nhi của nàng: “Nghe nói Phượng tiểu thư ở kinh thành mở ra một nhà Bách Thảo Đường, bên trong bán đấu giá một số dược hoàn cùng cái gì dược pha nước uống, tất cả đều là kỳ dược thấy hiệu quả cực nhanh. Ngày nào đó ngươi đi đồng dạng mua một chút, ở nhà dự sẵn cũng hảo.”
Phu nhân tiểu thư có ý tưởng giống nàng không ít, ngay cả Thanh Nhạc đều hỏi Phượng Trầm Ngư: “Ngươi nói, Phượng Vũ Hoành có thể trị ta sợi tóc này sao?”
Phượng Trầm Ngư đã sớm đố kỵ đến sắp phát bệnh, chứ đâu còn có thể bị (cho) Thanh Nhạc cái gì sắc mặt tốt, lúc này liền đả kích nàng: “Cho dù là, nàng cũng sẽ không chữa cho ngươi.”
Thanh Nhạc giận dữ, tức khắc quên trường hợp, cầm lấy một cái chén đã ném tới trước.
“Đùng” Một tiếng, cốc lưu ly cốc rơi xuống đất, vỡ vụn.
Tất cả mọi người vì nàng lần này kinh hãi, lăng lăng nhìn cái này quận chúa khác họ khiến người không yêu thích, chỉ cảm thấy nàng dùng khăn màu bọc lại tóc tạo hình khó coi vừa buồn cười. Xấu xí còn làm chuyện để ý, đều bộ dáng này, cả yên lặng làm một người khán giả không được chứ? Cứ phải dùng phương thức này nhắc nhở đám người sự tồn tại của nàng?
Thiên Vũ đế giờ khắc này cũng chú ý tới Thanh Nhạc, nhưng đi cùng lúc đó, cũng làm cho hắn nghĩ tới rồi đêm nay còn có một cái nhiệm vụ ấy. Vì thế hắng giọng, đối với đại điện cất cao giọng nói: “Hôm nay nguyệt tịch, còn có một cái hỉ sự trẫm muốn chia sẻ cùng với chư vị.”
! --Ov E -- >
127-than-y-hien-lo-than-thu/1044185.html
127-than-y-hien-lo-than-thu/1044185.html