Nhìn biểu tình kia của Lục Vũ, không ít đệ tử chân truyền nghi ngờ Tôn Lộc thật đang diễn kịch cùng hắn sao?
Diệp Cường cũng tưởng là như thế, nghĩ thầm: “Lục Vũ thật may mắn, mới tới ngày đầu tiên đã có sư huynh như thế giúp hắn.”
Tiêu Mục không ngốc, nghe được lời của Lục Vũ liền tỉnh ngộ, tiểu tử này tuyệt đối cố ý giả ngu.
Đường trưởng lão sắc mặt khó coi, những đệ tử chân truyền kia bị Lục Vũ hù cho chóng mặt, hắn há lại không nhìn ra chiêu trò trong đó?
Lúc đầu Đường trưởng lão định hạ mã uy ba người Lục Vũ, giết ngạo khí của bọn hắn, nào ngờ biểu hiện của Lục Vũ vượt qua cả dự đoán.
“Một đám ngu xuẩn, còn không tới xem thương thế của Tôn Lộc ra sao đi.”
Đường trưởng lão mắng to, có chút đệ tử mới phản ứng được.
“Bẩm trưởng lão, Tôn Lộc bị thương rất nặng, tay chân đều bị gãy cả.”
Một tên đệ tử cấp tốc đến đây bẩm báo.
Lục Vũ ngu ngờ nói: “Không phải chứ? Tôn sư huynh ơi, ngươi nỗ lực trả giá lớn như thế để phụ trợ ta, ngươi bảo ta báo đáp ân tình của ngươi như nào đây.”
Lục Vũ hô to gọi nhỏ, dáng vẻ dạt dào tình cảm kia khiến Tiêu Mục vốn lãnh đạm cũng không nhịn được cười.
“Ngơi bớt bịp người đi, đừng giả vờ giả vịt nữa.”
Có đệ tử chân truyền tỉnh ngộ lại, biết bị Lục Vũ trêu đùa, tức giận đến nghiến răng.
“Tôn sư huynh à, ngươi nỗ lực trả giá lớn như thế để thành toàn cho ta mà bọn hắn lại nghi ngờ hai ta, thật sự còn oan hơn Đậu Nga (*) nữa.”
(*) Đậu Nga là tên một nhân vật trong vỡ kịch kiệt xuất của Quan Hán Khanh (關漢卿), vỡ kịch có tên đầy đủ là Cảm thiên động địa Đậu Nga oan, kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ.
Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó nên cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử abs biết Đậu Nga rất hiểu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rốt cục nàng bị xử tội tử hình. Nhưng cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “trời” và “đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu thì làm sao làm đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lột người tốt với kẻ xấu thì làm sao làm trời được.” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng trời sẽ mưa tuyết che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng sáu, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
Lục Vũ tiếp tục giả vờ giả vịt, ấn định là Tôn sư huynh đang tác thành cho hắn.
Trò hề này mọi người triệt để tỉnh ngộ, từng người tức giận đến phát điên.
“Im miệng! Ngươi đả thương Tôn sư huynh, lại cố ý trêu chọc hắn, coi chúng ta như ngớ ngẩn hả.”
Lục Vũ khẽ nhún vai, một mặt vô tội nói: “Chút thực lực ấy của ta đấu đáng là đối thủ của Tôn sư huynh.”
Đám người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác Lục Vũ như đang cố ý châm chọc mọi người.
“Ta khiêu chiến ngươi.”
Có đệ tử chân truyền thực sự không nhìn được, muốn giáo huấn hắn.
Lục Vũ ủy khuất nói: “Ta mới đến ngày đầu mà các ngươi đã khi dễ ta như thế, không tốt lắm đâu.”
Tiêu Mục nghe đến đây thì trực tiếp cười thành tiếng.
Diệp Cường cũng nhịn không được, bị Lục Vũ chọc cho cười.
“Ngươi... ngươi... vô liêm sỉ!”
Tên đệ tử chân truyền kia tức giận đến mặt đỏ tim run, nghĩ không ra Lục Vũ lại vô lại như thế.
Lục Vũ kêu oan nói: “Ta sợ đơi chút nữa ngươi lại để cho ta thắng sẽ khiến cho những sư huynh khác hiểu lầm. Nói ta cố ý rắm thúi, giả ý phách lối nhưng tự ngươi lại phối hợp diễn kịch với ta, cố ý phụ trợ ta lừa gạt tình cảm của bọn hắn...”
Tiêu Mục ôm bụng cười nghiêng ngã, Diệp Cường cũng cười ha ha.
Những người khác nhân khí đến nhất phật xuất thế, nhị phật khiêu tường.
“Ngươi không biết chút hổ thẹn nào cả sao?”
Lục Vũ ngượng ngùng nói: “Điều này... vị... sư huynh này hay làm mẫu trước đi?”
Đám người giận mắng, sắp bị hắn chọc cho giận điên lên.
Đường trưởng lão không nhìn được, quát: “Đủ rồi, Vương Tứ, ngươi dẫn hắn đi Khí tông phạt khổ dịch ba ngày, coi như trừng phạt.”
Lục Vũ ủy khuất nói: “Ta không làm gì sai sao lại bị phạt?”
Cứ như thế, Lục Vũ mới tới tạm thời bị phân đi đến Khí t ông.
Tiêu Mục đi Đan tông, Diệp Cường đi Hồn tông, ba ngày sau mới có thể trở lại Võ tông để phân phối chính thức.
Khí tông, tên như ý nghĩa là địa phương luyện khí.
Đây là điểm đặc sắc của trung viện mà hạ viện và thượng viên không có.
Toàn bộ Thanh Sơn tông, nhiệm vụ luyện binh luyện khí đều giao cho trung viện Khí tông, từ bọn hắn toàn bộ ôm đồm.
“Mới tới? Danh tư, tuổi tác.”
“Lục Vũ, mười sáu tuổi.”
Tiến đến Khí tông, Lục Vũ liền đi theo một sư huynh họ Trương, tạm thời nghe hắn an bài.
“Tới đây lại đi đắc tội với các sư huynh kia và trưởng lão, ba ngày này ngươi hãy hưởng thụ cho tốt đi.”
Trương sư huynh không thèm liếc một mắt nhìn Lục Vũ, trực tiếp cho hắn một công việc nặng nhọc bẩn thỉu nhất, để hắn đi nhặt sắt vụt cặn bã.
Khí tông chia làm Luyện Khí các và Luyện Binh các, tương ứng pháp khí và binh khí.
Bình thường thì độ khó khi luyện chế pháp khí lớn hơn luyện chế binh khí gấp mấy lần, rất đông luyện khí sư lúc mới hành nghề đều muốn bắt đầu từ luyện binh, sau không ngừng tích lũy kinh nghiệm tìm tòi một thời gian, nắm giữ các loại kỹ năng.
Thanh Sơn tông là một Hoàng cấp tông môn, tổng cộng chỉ có năm Hoàng cấp luyện khí sư, bốn tên nhất phẩm, một tên nhị phẩm.
Lục Vũ đi vào Luyện Binh các đúng lúc gặp Giả đại sư đang luyện chế một thanh trường kiếm.
Giả đại sư bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, mặt trắng không râu, là Hoàng cấp nhất phẩm luyện khí sư, bên cạnh hắn là một học đồ mười bảy mười tám tuổi.
“Nhìn gì hả, qua bên kia nhặt phế thải đi.”
Tên học đồ kia trừng mắt Lục Vũ như kiểu đang sai bảo người hầu.
Lục Vũ nghe khó chịu, khẽ nói: “Lãng phí hai lượng tinh thiết một cách vô ích.”
Giả đại sư ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Vũ rồi khinh thường nói: “Hoàng mao tiểu nhi, ngươi biết cái gì. Bản đại sư luyện chế bảo kiếm có thể coi là nhất tuyệt ở Thanh Sơn tông đấy.”
Lục Vũ giễu cợt: “Nhìn bộ dạng của ngươi thì hẳn là nửa đường xuất gia, đến chừng này tuổi mà mới chỉ là nhất phẩm luyện khí sư, đời này cũng chỉ có thể kiếm miếng cơn ăn ở Thanh Sơn tông mà thôi.”
Tên học đồ cả giận nói: “Lớn mật, ngươi dám vô lễ với đại sư.”
Giả đại sư sắc mặt biến hóa, hắn đúng là giữa đường xuất gia, việc này ít ai biết nhưng sao tiểu tử này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra?
“Ngươi hiểu luyện khí?”
Giả đại sư nửa tin nửa ngờ, tiểu tử trước mắt mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi thì biết gì được.
“Kiếm kia của ngươi ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rửa, nhu mà không cương, âm mà không dương, ngươi không biết những điều này bởi ngươi giữa đường xuất gia, chỉ học được chút gia lông.”
Tên học đồ cả giận nói: “Ngươi nói bậy.”
Giả đại sư tâm thần đại chấn, bật thốt lên: “Sao ngươi nhìn ra được?”
Lục Vũ khinh thường nói: “Chút nhãn lực cũng không có sao là luyện khí sư được? Thân kiếm nhu mà không cương bởi ngươi đã không phải đồng thân, ngươi lấy máu của chính mình làm dẫn, huyết khí âm dương hỗn tạp, nhu không nhu, cương không ra cương thì sao luyện ra được thứ tốt?”
Giả đại sư biến sắc, lấy máu làm dẫn cũng không phải là phương pháp luyện binh bình thường, người ngoài nghề căn bản không biết, chỉ có những người trong nghề mới tinh thông môn đạo trong đó.
“Âm mà không dương nên hóa giải ra sao?”
“Muốn học thì ta sẽ dạy cho ngươi.”
Lục Vũ đứng chắp tay, hai mắt toát ra một loại uy nghi vô hình.
Tên học đồ kia mắng: “Ngươi đừng có giả danh...”
BA!
Một tiếng vang giòn, Giả đại sư tát bay tên học đồ.
“Cút sang bên cho ta.”
Giả đại sư nở nụ cười, đi tới trước mặt Lục Vũ cười làm lành: “Hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi không cần phải để ý tới hắn. Mau nói cho ta biết phương pháp hóa giải âm mà không dương.”
Lục Vũ nhìn Giả đại sư, khẽ cười nói: “Ngươi coi như cơ linh, ta tới đây khổ dịch ba ngày...”
Giả đại sư vội nói: “Không sao cả, ở chỗ của ta sẽ không có ai dám khi dễ ngươi.”
Lục Vũ khẽ vuốt cằm, lão gia hỏa này coi như thức thời.
“Ta muốn luyện mấy mũi tên, ngươi chuẩn bị vật liệu cho ta, trợ thủ, ta truyền thụ phương pháp luyện chế kiếm khí cho ngươi.”
Giả đại sư đảo mắt, nghĩ thầm: “Ngươi nếu gạt ta, xem ta xử ngươi không đẹp thì thôi.”
“Được, không sao cả.”
Ngoài miệng thì Giả đại sư đồng ý hai tay.
“Đi theo, dẫn ta coi quanh một hồi xem Luyện Binh các này có những vật liệu gì.”
Lục Vũ kiếp trước đạt thành tựu siêu phàm ở phương diện luyện khí, bây giờ bị phạt khổ dịch với hắn mà nói lại là một cơ hội khó có được, hắn há có thể lãng phí?
Diệp Cường cũng tưởng là như thế, nghĩ thầm: “Lục Vũ thật may mắn, mới tới ngày đầu tiên đã có sư huynh như thế giúp hắn.”
Tiêu Mục không ngốc, nghe được lời của Lục Vũ liền tỉnh ngộ, tiểu tử này tuyệt đối cố ý giả ngu.
Đường trưởng lão sắc mặt khó coi, những đệ tử chân truyền kia bị Lục Vũ hù cho chóng mặt, hắn há lại không nhìn ra chiêu trò trong đó?
Lúc đầu Đường trưởng lão định hạ mã uy ba người Lục Vũ, giết ngạo khí của bọn hắn, nào ngờ biểu hiện của Lục Vũ vượt qua cả dự đoán.
“Một đám ngu xuẩn, còn không tới xem thương thế của Tôn Lộc ra sao đi.”
Đường trưởng lão mắng to, có chút đệ tử mới phản ứng được.
“Bẩm trưởng lão, Tôn Lộc bị thương rất nặng, tay chân đều bị gãy cả.”
Một tên đệ tử cấp tốc đến đây bẩm báo.
Lục Vũ ngu ngờ nói: “Không phải chứ? Tôn sư huynh ơi, ngươi nỗ lực trả giá lớn như thế để phụ trợ ta, ngươi bảo ta báo đáp ân tình của ngươi như nào đây.”
Lục Vũ hô to gọi nhỏ, dáng vẻ dạt dào tình cảm kia khiến Tiêu Mục vốn lãnh đạm cũng không nhịn được cười.
“Ngơi bớt bịp người đi, đừng giả vờ giả vịt nữa.”
Có đệ tử chân truyền tỉnh ngộ lại, biết bị Lục Vũ trêu đùa, tức giận đến nghiến răng.
“Tôn sư huynh à, ngươi nỗ lực trả giá lớn như thế để thành toàn cho ta mà bọn hắn lại nghi ngờ hai ta, thật sự còn oan hơn Đậu Nga (*) nữa.”
(*) Đậu Nga là tên một nhân vật trong vỡ kịch kiệt xuất của Quan Hán Khanh (關漢卿), vỡ kịch có tên đầy đủ là Cảm thiên động địa Đậu Nga oan, kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ.
Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó nên cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử abs biết Đậu Nga rất hiểu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rốt cục nàng bị xử tội tử hình. Nhưng cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “trời” và “đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu thì làm sao làm đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lột người tốt với kẻ xấu thì làm sao làm trời được.” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng trời sẽ mưa tuyết che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng sáu, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
Lục Vũ tiếp tục giả vờ giả vịt, ấn định là Tôn sư huynh đang tác thành cho hắn.
Trò hề này mọi người triệt để tỉnh ngộ, từng người tức giận đến phát điên.
“Im miệng! Ngươi đả thương Tôn sư huynh, lại cố ý trêu chọc hắn, coi chúng ta như ngớ ngẩn hả.”
Lục Vũ khẽ nhún vai, một mặt vô tội nói: “Chút thực lực ấy của ta đấu đáng là đối thủ của Tôn sư huynh.”
Đám người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác Lục Vũ như đang cố ý châm chọc mọi người.
“Ta khiêu chiến ngươi.”
Có đệ tử chân truyền thực sự không nhìn được, muốn giáo huấn hắn.
Lục Vũ ủy khuất nói: “Ta mới đến ngày đầu mà các ngươi đã khi dễ ta như thế, không tốt lắm đâu.”
Tiêu Mục nghe đến đây thì trực tiếp cười thành tiếng.
Diệp Cường cũng nhịn không được, bị Lục Vũ chọc cho cười.
“Ngươi... ngươi... vô liêm sỉ!”
Tên đệ tử chân truyền kia tức giận đến mặt đỏ tim run, nghĩ không ra Lục Vũ lại vô lại như thế.
Lục Vũ kêu oan nói: “Ta sợ đơi chút nữa ngươi lại để cho ta thắng sẽ khiến cho những sư huynh khác hiểu lầm. Nói ta cố ý rắm thúi, giả ý phách lối nhưng tự ngươi lại phối hợp diễn kịch với ta, cố ý phụ trợ ta lừa gạt tình cảm của bọn hắn...”
Tiêu Mục ôm bụng cười nghiêng ngã, Diệp Cường cũng cười ha ha.
Những người khác nhân khí đến nhất phật xuất thế, nhị phật khiêu tường.
“Ngươi không biết chút hổ thẹn nào cả sao?”
Lục Vũ ngượng ngùng nói: “Điều này... vị... sư huynh này hay làm mẫu trước đi?”
Đám người giận mắng, sắp bị hắn chọc cho giận điên lên.
Đường trưởng lão không nhìn được, quát: “Đủ rồi, Vương Tứ, ngươi dẫn hắn đi Khí tông phạt khổ dịch ba ngày, coi như trừng phạt.”
Lục Vũ ủy khuất nói: “Ta không làm gì sai sao lại bị phạt?”
Cứ như thế, Lục Vũ mới tới tạm thời bị phân đi đến Khí t ông.
Tiêu Mục đi Đan tông, Diệp Cường đi Hồn tông, ba ngày sau mới có thể trở lại Võ tông để phân phối chính thức.
Khí tông, tên như ý nghĩa là địa phương luyện khí.
Đây là điểm đặc sắc của trung viện mà hạ viện và thượng viên không có.
Toàn bộ Thanh Sơn tông, nhiệm vụ luyện binh luyện khí đều giao cho trung viện Khí tông, từ bọn hắn toàn bộ ôm đồm.
“Mới tới? Danh tư, tuổi tác.”
“Lục Vũ, mười sáu tuổi.”
Tiến đến Khí tông, Lục Vũ liền đi theo một sư huynh họ Trương, tạm thời nghe hắn an bài.
“Tới đây lại đi đắc tội với các sư huynh kia và trưởng lão, ba ngày này ngươi hãy hưởng thụ cho tốt đi.”
Trương sư huynh không thèm liếc một mắt nhìn Lục Vũ, trực tiếp cho hắn một công việc nặng nhọc bẩn thỉu nhất, để hắn đi nhặt sắt vụt cặn bã.
Khí tông chia làm Luyện Khí các và Luyện Binh các, tương ứng pháp khí và binh khí.
Bình thường thì độ khó khi luyện chế pháp khí lớn hơn luyện chế binh khí gấp mấy lần, rất đông luyện khí sư lúc mới hành nghề đều muốn bắt đầu từ luyện binh, sau không ngừng tích lũy kinh nghiệm tìm tòi một thời gian, nắm giữ các loại kỹ năng.
Thanh Sơn tông là một Hoàng cấp tông môn, tổng cộng chỉ có năm Hoàng cấp luyện khí sư, bốn tên nhất phẩm, một tên nhị phẩm.
Lục Vũ đi vào Luyện Binh các đúng lúc gặp Giả đại sư đang luyện chế một thanh trường kiếm.
Giả đại sư bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, mặt trắng không râu, là Hoàng cấp nhất phẩm luyện khí sư, bên cạnh hắn là một học đồ mười bảy mười tám tuổi.
“Nhìn gì hả, qua bên kia nhặt phế thải đi.”
Tên học đồ kia trừng mắt Lục Vũ như kiểu đang sai bảo người hầu.
Lục Vũ nghe khó chịu, khẽ nói: “Lãng phí hai lượng tinh thiết một cách vô ích.”
Giả đại sư ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Vũ rồi khinh thường nói: “Hoàng mao tiểu nhi, ngươi biết cái gì. Bản đại sư luyện chế bảo kiếm có thể coi là nhất tuyệt ở Thanh Sơn tông đấy.”
Lục Vũ giễu cợt: “Nhìn bộ dạng của ngươi thì hẳn là nửa đường xuất gia, đến chừng này tuổi mà mới chỉ là nhất phẩm luyện khí sư, đời này cũng chỉ có thể kiếm miếng cơn ăn ở Thanh Sơn tông mà thôi.”
Tên học đồ cả giận nói: “Lớn mật, ngươi dám vô lễ với đại sư.”
Giả đại sư sắc mặt biến hóa, hắn đúng là giữa đường xuất gia, việc này ít ai biết nhưng sao tiểu tử này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra?
“Ngươi hiểu luyện khí?”
Giả đại sư nửa tin nửa ngờ, tiểu tử trước mắt mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi thì biết gì được.
“Kiếm kia của ngươi ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rửa, nhu mà không cương, âm mà không dương, ngươi không biết những điều này bởi ngươi giữa đường xuất gia, chỉ học được chút gia lông.”
Tên học đồ cả giận nói: “Ngươi nói bậy.”
Giả đại sư tâm thần đại chấn, bật thốt lên: “Sao ngươi nhìn ra được?”
Lục Vũ khinh thường nói: “Chút nhãn lực cũng không có sao là luyện khí sư được? Thân kiếm nhu mà không cương bởi ngươi đã không phải đồng thân, ngươi lấy máu của chính mình làm dẫn, huyết khí âm dương hỗn tạp, nhu không nhu, cương không ra cương thì sao luyện ra được thứ tốt?”
Giả đại sư biến sắc, lấy máu làm dẫn cũng không phải là phương pháp luyện binh bình thường, người ngoài nghề căn bản không biết, chỉ có những người trong nghề mới tinh thông môn đạo trong đó.
“Âm mà không dương nên hóa giải ra sao?”
“Muốn học thì ta sẽ dạy cho ngươi.”
Lục Vũ đứng chắp tay, hai mắt toát ra một loại uy nghi vô hình.
Tên học đồ kia mắng: “Ngươi đừng có giả danh...”
BA!
Một tiếng vang giòn, Giả đại sư tát bay tên học đồ.
“Cút sang bên cho ta.”
Giả đại sư nở nụ cười, đi tới trước mặt Lục Vũ cười làm lành: “Hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi không cần phải để ý tới hắn. Mau nói cho ta biết phương pháp hóa giải âm mà không dương.”
Lục Vũ nhìn Giả đại sư, khẽ cười nói: “Ngươi coi như cơ linh, ta tới đây khổ dịch ba ngày...”
Giả đại sư vội nói: “Không sao cả, ở chỗ của ta sẽ không có ai dám khi dễ ngươi.”
Lục Vũ khẽ vuốt cằm, lão gia hỏa này coi như thức thời.
“Ta muốn luyện mấy mũi tên, ngươi chuẩn bị vật liệu cho ta, trợ thủ, ta truyền thụ phương pháp luyện chế kiếm khí cho ngươi.”
Giả đại sư đảo mắt, nghĩ thầm: “Ngươi nếu gạt ta, xem ta xử ngươi không đẹp thì thôi.”
“Được, không sao cả.”
Ngoài miệng thì Giả đại sư đồng ý hai tay.
“Đi theo, dẫn ta coi quanh một hồi xem Luyện Binh các này có những vật liệu gì.”
Lục Vũ kiếp trước đạt thành tựu siêu phàm ở phương diện luyện khí, bây giờ bị phạt khổ dịch với hắn mà nói lại là một cơ hội khó có được, hắn há có thể lãng phí?
Danh sách chương