Sư huynh dẫn đường lộ ra nụ cười như cười trên nỗi đau người khác, ba người Lục Vũ, Tiêu Mục, Diệp Cường thì đi vào Võ Luyện đường.

Bên trong đang có mười mấy đệ tử chân truyền tập luyện với nhau, chủ yếu là phương diện quyền cước đao kiếm.

Đường trưởng lão kêu mọi người ngừng lại, sau đó nói với Lục Vũ, Tiêu Mục và Diệp Cường: “Các ngươi mới tới nên đi cảm thụ một chút đi.”

Diệp Cường không hiểu, hỏi: “Cảm thụ cái gì?”

Tiêu Mục mắng: “Ngu xuẩn, cho ngươi đi so chiêu.”

Diệp Cường giật mình, vò đầu nói: “Mới đến, như thế không tốt lắm đâu.”

Lục Vũ cười nói: “Không sao đâu, ngươi luyện Kim Chung tráo, chịu đánh, đi thôi.”

Một sư huynh áo thắng hai mươi tuổi ngoắc ngoắc ngón tay về phía Diệp Cường, cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ hạ thủ lưu tình.”

Diệp Cường chần chờ một chút, dưới sự thúc giục của mọi người đành phải kiên trì lên trên.

“Các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, nếu tới thì chũng ta đương nhiên phải nhiệt tình khoản đãi.”

Có người để mắt tới Lục Vũ và Tiêu Mục, chủ động chào hỏi bọn hắn.

Tiêu Mục làm người tự phụ, mặc dù mới tới trung viện nhưng đối mắt với các sư huynh cũng không hề e ngại.

“Trung Thiên quyền!”

Tiêu Mục tế ra võ hồn, toàn lực ra quyền, đối chiến với một sư huynh trong Võ Luyện đường.

Người kia là Tụ Linh tam trọng, cảnh giới cao hơn Tiêu Mục không ít, thân pháp linh động, chưởng pháp tinh diệu, tùy tiện liền phong bế thế công của Tiêu Mục.

“Lục Vũ, ngày đó ta có xem tranh đoạt chiến nội môn, hôm nay khó được có cơ hội, chúng ta nên luận bàn một phen.”

Tôn Lộc, hai mươi ba tuổi, Tụ Linh tam trọng cảnh giới, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm lãnh.

Lục Vũ thấy một tia lãnh khốc trong mắt Tôn Lộc, lập tức minh bạch.

“Tôn sư huynh định luận bàn hữu nghị hay là phân cao thấp?”

Tôn Lộc cười ha ha nói: “Nếu luận bàn đương nhiên phải phân cao thấp. Sao, ngươi không dám hả?”

Lục Vũ cười nói: “Ngày đầu tiên tới nếu để cho Tôn sư huynh mất mặt thì hình như không tốt lắm đâu.”

Tôn Lộc tiếu dung lạnh lẽo, khẽ nói: “Khẩu khí thật lớn, mới gia nhập trung viện đã muốn thắng ta, ngươi cũng quá phách lối.”

Lục Vũ khẽ nhún vai, một mặt vô tội nói: “Thế sự vô thường, thắng bại khó liệu. Lỡ như Tôn sư huynh sơ ý một chút...”

“Đủ rồi!”

Tôn Lộc rống to, cả giận nói: “Xem nhẹ ta, hôm nay ta liền cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”

Đám người tản ra nhường sân bãi lại cho hai người.

Đường trưởng lão hờ hững quan sát, muốn hạ mã uy ba người Lục Vũ.

“Nếu như Tôn sư huynh đã một lòng cầu bại mà ta không thành toàn cho ngươi há không có lỗi với phần chấp nhất này của ngươi?”

Lục Vũ cười hắc hắc nói, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang.

Định dùng bọn người này hạ nhục Lục Vũ sao, tìm sai người rồi!

Tôn Lộc trừng mắt Lục Vũ, thầm nghĩ: “Thu thập ngươi xong thì ta có thể đi tới chỗ Tần Vân sư huynh nhận chỗ tốt rồi, ngươi tự nhận xui xẻo đi, ai bảo ngươi đắc tội hắn chi?”

“Ngươi là sư đệ, nhường ngươi xuất chiêu trước.”

Tôn Lộc một mặt khinh miệt, định hạ nhục Lục Vũ.

“Tôn sư huynh thật thông tình đạt lý, định lát nữa có thua cũng sẽ không chịu phục đi.”

Lục Vũ châm chọc khiêu khích khiến Tôn Lộc giận đến nghiến răng ken két.

“Bới nói nhảm, ra chiêu đi.”

Tôn Lộc hai mắt như đao, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu, lại là một con trường vĩ hầu (khỉ đuôi dài).

“Hoàng cấp thất phẩm, kém cỏi thế.”

Lục Vũ đầy vẻ khinh bỉ, điều này khiến Tôn Lộc giận đến phát điên.

“Ngươi dám nói võ hồn của ta kém cỏi, ngon phóng xuất võ hồn của ngươi ra cho ta xem.”

Lục Vũ cười hắc hắc nói: “Ta sợ ngươi sẽ xấu hổ không chịu nổi.”

Tôn Lộc quát: “Cuồng, ta xem ngươi cuồng được đến đâu! Lộ ra võ hồn, chúng ta phân cao thấp!”

Một bên, rất đông đệ tử chân truyền không quen sự phách lối của Lục Vũ, đồng thanh: “Thả võ hồn ra!”

Lục Vũ lướt qua bốn phía, hắc hắc nói: “Muốn nhìn à, tốt, ta phóng ra cho các ngươi nhìn một lần.”

Tâm niệm vừa động, thảo hồn tự động hiển hiện ra trên đầu Lục Vũ, phóng xuất ra huyền diệu chi quang.

“Thảo hồn mà thôi, dương dương tự đắc cái gì.”

“Ta đến đếm xem, một hai ba bốn năm, sáu... bảy... tám, lại là Hoàng cấp bát phẩm, chuyện này sao có thể!”

Một đệ tử chân truyền kinh hô, những người khác ngây ngẩn cả người.

Thảo hồn xác thực chẳng ra hồn, nhưng Hoàng cấp bát phẩm lại không đơn giản à.

Tôn Lộc đã là Tụ Linh tam trọng cảnh võ hồn cũng mới Hoàng cấp thất phẩm, điều này coi như không tệ.

Bây giờ Lục Vũ chỉ mới Tụ Linh nhất cảnh mà võ hồn đã là Hoàng cấp bát phẩm, rõ ràng trên cả Tôn Lộc.

“Phẩm cấp cao thì có lợi ích gì, thực lực mạnh mới quan trọng nhất.”

Tôn Lộc hét lên, chân trái xoải bước, tỏng nháy mắt tiếp cận Lục Vũ, quát: “Ra chiêu.”

Hắn đang muốn bức Lục Vũ xuất thủ, muốn dùng thực lực bản thân để đánh bại hắn.

“Nóng lòng như thế à, vậy liền coi quyền đi!”

Lục Vũ vung ra một quyền không có bất cứ chiêu thức gì, chỉ thuần là dùng lực đấu thôi.

Tôn Lộc giận ra mặt.

“Ngươi dám xem thường ta?”

Tôn Lộc cảm thấy một quyền này của Lục Vũ quá tùy ý, căn bản không coi hắn ra gì, đây là xem thường hắn.

Một quyền vung ra, Tôn Lộc ôm hận xuất thủ, lực lượng hết sức đáng sợ.

“Vội vàng xuất thủ, lực đạo không đủ, chớ trách...”

Lục Vũ chưa nói hết câu thì nắm đấm của song phương đã va vào nhau.

Nhưng nghe ầm một tiếng, ngay sau đó là tiếng hét rống giận.

Thân thể cao lớn của Tôn Lộc bay rớt ra ngoài, đụng thủng vách tường Võ Luyện đường.

“Gì! Ta có phải hoa mắt không thế?”

“Gặp quỷ, đây nhất định là ảo giác, không phải thật!”

“Ta thấy cái gì, cái này... cái này... ai đánh ta một cái xem có phải ta đang nằm mờ không.”

Bên trong Võ Luyện đường, tất cả đệ tử chân truyền đều sợ ngây người.

Lục Vũ một quyền đánh bay Tôn Lộc, còn là vội vàng xuất thủ, lực đạo không đủ, điều này thật lừa gạt quỷ rồi.

Diệp Cường ngã trên mặt đất, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, sau khi thấy cảnh tượng này cũng trợn tròn mắt.

Tiêu Mục liều mạng không địch lại, ý chí chiến đấu sục sôi nhưng nhìn thấy chiến quả của Lục Vũ thì lập tức sựng lại.

“A, Tôn sư huynh, người thành tâm cho ta đánh cũng không cần thể hiện rõ ràng thế chứ, có hơi khoa trương một chút đó.”

Lục Vũ bộ dáng mịt mờ hù những sư huynh ở đây sửng sốt một hồi.

Rất nhiều người đều thở ra một hơi.

“Ta nói sao Lục Vũ có thể lợi hại như vậy, hóa ra là Tôn Lộc để...”

Hắn chưa nói hết câu thì đã nghe một tiếng hét giận dữ vọng lại.

Ngay sau đó, Tôn Lộc tóc tai bù xù một thân chật vật xông vào, quơ nắm đấm hét lên phóng tới chỗ Lục Vũ.

“Tôn sư huynh, ngươi còn chơi à?”

Lục Vũ sững sờ, thuận miệng nói: “Được, ta chơi với ngươi, nhưng lần này không nên quá khoa trương...”

Một quyền vung ra, Lục Vũ nắm đấm nhẹ nhàng nhìn không ra lực đạo gì.

Thế nhưng sau khi chạm tới nắm đấm của Lục Tôn thì dẫn phát biến hóa, chỉ nghe hư không bạo hưởng, ngay sau đó kêu thảm thê lương.

Tôn Lộc bay rớt ra ngoài, trực tiếp đụng ngã mặt tường của Võ Luyện đường.

Ầm một tiếng, bụi đất tứ tung, người quan chiến đều khó thấy.

“Mẹ kiếp, sao lại thế được?”

“Tiểu tử Tôn Lộc kia diễn hơi bị sâu quá thì phải?”

“Có kiểu diễn như thế hả? Sao ta cảm thấy sai sai.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, dường như cảm thấy có gì đó không đúng.

“Kỳ quái, ta không dùng bao nhiêu lực mà. Bộ dạng Tôn sư huynh như không để ý đến hình tượng bản thân, nâng cao sự dũng mãnh phi thường của ta thật khiến ta không biết nên biểu đạt cảm kích sao đây.”

Lục Vũ vò đầu biểu lộ chẳng biết nên làm gì, cười khá xấu hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện