Điểm này người thường không nhìn ra nhưng Tiêu Mục lại nhìn rõ, khen: “Phá thật tốt, phá đến diệu. Xem ra từ lúc mới bắt đầu, chúng ta đã đánh giá thấp ngươi.”

Lục Vũ lạnh nhạt nói: “Quá khen, xin chỉ giáo.”

Hiện tại trên đài chỉ còn lại hai người là Lục Vũ và Tiêu Mục, một người là đệ nhất nội môn, người còn lại là hắc mã tất thắng, giữa bọn hắn rốt cục ai mạnh ai yếu?

Ai có thể đoạt danh hiệu đệ nhất giải thi đấu nội môn kỳ này?

Dưới đài đệ tử tràn đầy chờ mong, đủ loại nghị luận phỏng đoán nổ ra.

Tiêu Mục nhìn Lục Vũ, trầm giọng nói: “Ba chiêu phân thắng bại, thế nào?”

“Được, ba chiêu.”

Lục Vũ khách theo chủ, lộ vẻ trầm ổn.

Tiêu Mục quanh thân không gió mà bay, triển lộ ra một loại tự tin, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Thật không hổ là đệ nhất nội môn, khí độ này, phong phạm này sao Lục Vũ có thể sánh được.”

“Thôi đi, ánh mắt của ngươi không tốt, Lục Vũ thong dong bình tĩnh, đã tính trước cả rồi.”

“Một trận chiến này, dù thắng hay thua thì Lục Vũ cũng đã hót vang một tiếng kinh người, trở thành hắc mã của Thanh Sơn tông!”

“Một trận chiến thật khiến bao người chờ mong, rốt cục ai sẽ thắng đây?”

Dưới đài, đệ tử quan chiến nhiệt tình hẳn lên, hiện tại võ sư và các trưởng lão cùng đều phỏng đoán, kết quả của trận đấu này sẽ là gì?

Lục Vũ nhìn Tiêu Mục, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nười này tinh khí thần ngưng tụ xem ra Vương Kiếm không thể sánh bằng.

“Chuẩn bị đi, ta muốn ra chiêu.”

Tiêu Mục nhắc nhở, quanh thân hiện ra kim quang nhàn nhạn, võ hồn hiện ra trên đỉnh đầu, là một con kim ngưu, điều này khiến Lục Vũ cảm thấy bất ngờ.

Trên đầu con kim ngưu kia có bảy tia hoàng quang chứng tỏ nó là Hoàng cấp thất phẩm võ hồn, ở trong số đệ tử nội môn thì coi như là cực hạn.

Không đạt đến Tụ Linh cảnh thì võ hồn không thể nào trưởng thành Hoàng cấp bát phảm.

Rất nhiều đệ tử chân truyền Tụ Linh cảnh, võ hồn cũng chỉ mới là Hoàng cấp lục phẩm hoặc thất phẩm mà thôi.

Tiêu Mục có được võ hồn như thế trách không được có thể xếp thứ nhất tại nội môn.

Càng quan trọng hơn là kim ngưu võ hồn kết hợp với Ngưu Khí Trung Thiên quyền của Tiêu Mục khiến cho uy lực tuyệt đối cường hãn.

Ngoài ra, kim ngưu da dày, lực phòng ngự cực mạnh.

Tôi thể cửu trọng cảnh giới vừa vặn lại là giai đoạn luyện bì cao nhất, Kim Ngưu Ba Văn công mà Tiêu Mục tu luyện còn lợi hại hơn Kim Chung tráo của Diệp Cường nhiều.

“Hoàng cấp thất phẩm võ hồn, nội môn độc nhất vô nhị.”

Rất đông đệ tử kinh hô, tất cả đều xem trọng Tiêu Mục.

“Chiêu thứ nhất, Trùng Thiên quyền.”

Tiêu Mục mở miệng, động tác không nhanh nhưng khi mọi người nghe rõ cả thì mới bắn ra mãnh liệt, kim ngưu trên đầu hét giận dữ tựa như phát cuồng lao thẳng tới Lục Vũ.

Tiêu Mục và kim ngươi thân ảnh trùng điệp, rất có vài phần tư thế nhân hồn hợp nhất, tay phải đấm ra một quyền, trên nắm tay kình đạo mười phần, ẩn ẩn có tiếng phong lôi.

Lục Vũ gầm lên, sải bước tung quyền tay phải, Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động kết hợp Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, lực lượng cường đại như giang hà mãnh liệt, hội tụ trên nắm tay, lôi minh ầm ầm vang lên liên tiếp tạo thành sấm sét giữa trời quang, bộp một tiếng va vào nắm đấm của Tiêu Mục.

OANH!

Một tiếng vang thật lớn, bóng người phân tán.

Lục Vũ xoay tròn trở ra, Tiêu Mục nghiêng người xoay đổi, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng không bình thường, đây là hiện tượng huyết khí dâng lên.

“Trùng Thiên quyền rất mạnh mẽ.”

Lục Vũ trầm mặt, tán thưởng.

Tiêu Mục nói: “Cửu Bạo Kinh Lôi quyền thật đáng sợ.”

Hai người quay lưng nhau cách xa ba trượng, chiêu thứ nhất tựa hồ chưa phân ra thắng bại.

Rất đông đệ tử quan chiến đều trợn tròn mắt, đây là cân sức ngang tài sao?

Lục Vũ quay người lại, thần sắc như thường, nhưng Tiêu Mục trên mặt đỏ ửng chưa tiêu tan.

“Chiêu thứ hai, Kim Ngưu Liệt Sơn!”

Ba chiêu phân thắng bại, chiêu thứ hai là mấu chốt.

Nói chung, chiêu thứ nhất là thăm dò, chiêu thứ hai tấn công mạnh, nếu như đến chiêu thứ ba thì coi như tình huống không ổn lắm.

Tiêu Mục là người đứng đầu nội môn bởi hắn chưa từng thua, tất cả là nhờ tuyệt chiêu Kim Ngưu Liệt Sơn này của hắn.

Cất bước, vọt tới trước, mũi chân điểm một cái, thân thể lăng không xoay tròn, cả tốc độ, lực lượng lẫn chiêu thức đều xảo diệu dung hợp chung một chỗ.

Đây chính là kinh nghiệm, kỹ xảo mà Tiêu Mục dùng một thân sở học để quán thông phát huy ra tối đa nhất.

Lục Vũ nghiêng người lướt ngang, lượn vòng, thân thể tiến lên theo hình chữ chi (之, chữ Z), thi triển ra Lạc Nhật quyền, hối hợp với Thốn Tâm Bách Kình, Bách Xuyên mạch trong cơ thể như sóng lớn trập trùng, trong thời gian ngắn nhất chấn động hơn trăm lần, đẩy từng đợt từng đợt khí lãng tới phía trước.

Như thế, lực lượng cường đại dung nhập quyền kình, phối hợp với Lạc Nhật Thu Phong Túy thu phóng tùy tâm, Lục Vũ tiếp nhận một kích mạnh nhất của Tiêu Mục.

Lục Vũ như khiêu vũ trong cuồng phong, giống như sâu trong gió thu lá rách, chuyển động thân thể rất có nhịp, múa nắm đấm xảo diệu xoay tròn, né tránh khí lãng đối diện theo góc độ hình cung, vung ra một quyền với ý cảnh đầy đủ tới cực điểm.

Thu phong dục túy, nhật lạc tây sơn, thì thơ ý họa nhưng lại lộ ra chút chua xót trong lòng.

Vì ai mà xót xa?

Tiêu Mục nắm đấm cứng cắn như sừng trâu, hắn xoay người ở tốc độ cao, hai tay như sừng trâu làm rạn núi, nghiêng hết sức lực bình sinh đánh lên nắm tay Lục Vũ.

Hư không run lên, kinh lôi chấn thiên. Toàn bộ đài thi đấu đều đang lắc lự, sóng xung kích khuếch tán ra chung quanh khiến mọi người ù tai hoa mắt, bị giật nảy mình.

Giữa không trung, Tiêu Mục cả người đảo ngược, miệng kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi phun ra, sau khi hạ xuống đất thì lui liền chín bước, tấm ván gỗ ở cuối đài thi đấu cũng bị hắn đạp gãy.

Lục Vũ thuận thế xoay tròn như lá đong đưa, bước chân phi nhanh xóa bỏ cỗ lực lượng trùng kích cường đại kia, động tác đẹp đẽ như nước chảy mây trôi.

“Quá đẹp! Đơn giản liền là thần tượng của ta!”

“Đây là thần tượng của mọi người, ngươi là cái thá gì hả.”

“Điều này thật khiến mọi người bất ngờ.”

Rất nhiều người phát ra tiếng kêu sợ hãi, bị phong thái của Lục Vũ mê hoặc thật sâu.

Tiêu Mục sắc mặt tái nhớt, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lục Vũ, hoàn toàn không tiếp thụ được.

“Ngươi mới tôi thể thất trọng mà sao lại có lực đạo mạnh thế được?”

Lục Vũ không trả lời mà nhìn hắn vài lần, lạnh nhạt nói: “Còn lại một chiêu, tiếp tục chứ?”

Tiêu Mục khẽ cắn môi, nói: “Tiếp tục!”

Nuốt xuống một viên đan dược, Tiêu Mục trong mắt toát lên vẻ lo lắng, thân thể lăng không áp sát như quỷ mị, hai tay móng trái quyền phải, tốc độ cực nhanh, biến hóa đa đoan.

Lực không đấu lại, Tiêu Mục cải biến chiến thuật, hy vọng lấy xảo thủ thắng.

Lục Vũ thả lỏng toàn thân, mắt hơi híp lại, căn bản không thèm để ý đến chiêu thức biến hóa của Tiêu Mục, U Linh Quỷ Trảo chạm vào bắn ngược, đi sau giành trước.

“Ngã cho ta... a...”

Hai tay Tiêu Mục đánh trúng Lục Vũ nhưng lại bị Nhu Cốt Thốn Kình bắn ra.

Một giây sau, Tiêu Mục chuẩn bị tăng lớn lực đạo, ai ngờ cổ tay xiết chặt, còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì “phịch” một tiếng, cả người liền ngã xuống trước mặt Lục Vũ.

“Ba chiêu, đã nhường.”

Lục Vũ nói rất bình tĩnh nhưng Tiêu Mục lại cảm xúc kích động dị thường.

“Ngươi... ngươi... ta thua.”

Bỗng nhiên thở dài, Tiêu Mục thấy được đáp án từ trong mắt Lục Vũ.

Từ đầu đến cuối, Lục Vũ đều rất bình tĩnh, tựa hồ hắn sớm đã biết được kết quả này.

Đó là một loại tự tin, im ắng, điệu thấp nhưng lại thắng thiên ngôn vạn ngữ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện