Tiêu Mục ánh mắt lạnh lùng, Lục Vũ ứng biến mau lẹ khiến hắn thầm giật mình.

Diệp Cường sắc mặt biến hóa, bật thốt lên: “Thật bá đạo...”

Dưới đài, kinh hô nổi lên bốn phía, nghị luận như nước thủy triều.

Lục Vũ điểm mũi chân, người như lá liễu tơ bông, thân pháp xảo diệu, cấp tốc tới gần một tên đệ tử khác, quyền kình như sấm khiến đối phương không kịp nhượng bộ.

“Ngoan Thạch Điểm Đầu!”

Tên đệ tử kia cuồng hống, thi triển ra một kích mạnh nhất.

“Kinh lôi cửu bạo!”

Lục Vũ trực diện phản kích, một quyền nghênh tiếp.

Nắm đấm song phương ẩn chứa lực đạo cường đại, trong 1 giây chạm nhau kia, khí lưu chấn động, xương vỡ thịt phiêu.

“A!”

Tiếng kêu thảm kinh hồn như heo bị làm thịt, tên đệ tử kia bị bắn ngược ra, quỳ rạp xuống sàn thi đấu.

Ngũ quan vặn vẹo, nước mắt rơi lã chã, bộ dáng đau đến không muốn sống kia của hắn khiến các đệ tử quan chiến dưới đài đang nghị luận sôi nổi đều sợ ngây người.

Một quyền một người, Lục Vũ bá khí bay lên phóng tới tên đệ tử thứ ba, hai mắng băng lãnh, lực lượng xuyên thấu rung động lòng người.

Vương Kiếm và Vân Nguyệt Nhi kịp phản ứng, cấp tốc xông lên.

“Lục Vũ, hôm nay ta nếu không để ngươi quỳ ở trước mặt ta thì ta không mang họ Vương!”

Vương Kiếm thi triển ra Tật Phong Khoái Kiếm, cổ tay chuyển động, thất kiếm tề minh, tam xích kiếm khí cắt chém hư không như độc xà thổ tín, khá đáng sợ.

“Vậy tốt nhất ngươi nên đổi sang họ Phạm.”

Vương Kiếm đổi sang họ Phạm, đó chẳng phải là phạm tiện sao!

(*) Phạm tiện: bị coi thường.

Chúng đệ tử cười vang, đêu bị Lục Vũ chọc cười.

“Ngươi muốn chết!”

Vương Kiếm hét lên giận dữ, trường kiếm trong tay quơ kín không kẽ hở, thân kiếm toát ra từng sợi kiếm khí tạo thành kiếm khí giảo sát.

Vân Nguyệt Nhi toàn lực phối hợp, ý đồ phong bế đường lui của Lục Vũ để hắn chết trên tay Vương Kiếm.

Tên đệ tử còn lại kia thối pháp tinh xảo, đầu chân dựng ngược, hai chân liên kích, thế công cuồng bạo.

“Lạc Nhật Kinh Lôi!”

Lục Vũ cuồng hống như sấm bên tai, tay trái Lạc Nhật Thu Phong Túy, tay phải Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, đối cứng với chiêu hợp kích của ba người kia.

Mãng Cốt tiên của Vân Nguyệt Nhi bổ trúng quyền phải của Lục Vũ, kinh lôi quyền cương mãnh bạo liên tiếp chín bạo, mỗi một lần phát ra tiếng lôi minh, Bách Xuyên mạch trong cơ thể sẽ sóng lớn chập trùng phóng xuất ra lực lượng kinh khủng.

Vân Nguyệt Nhi khẽ run người, thổ huyết bại lui, cốt tiên trong tay dần vỡ nát, toàn bộ tay phải mất đi tri giác.

Đây là nàng vận khí tốt, cốt tiên là binh khí mềm, nếu đổi lại là trường thương thì tay nàng coi như bị phế bỏ rồi.

Vân Nguyệt Nhi bị bắn bay ngược ra ngoài rớt xuống dưới đài, máu tươi trong miệng phun ra nhuộm đỏ áo trắng, trông như hoa mẫu đơn héo tàn.

Trường kiếm của Vương Kiếm chạm quyền trái của Lục Vũ, kiếm khí sắc bén gặp phải lực quyền phản hồi, bộp một tiếng khiến cả người lẫn kiếm của Vương Kiếm bắn ra ngoài như đạn đạo.

Vương Kiếm sắc mặt đại biến, hắn là thiên tài kiếm đạo xếp hạng hai ở nội môn, quyền kình bá đạo kia của Lục Vũ hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Tên đệ tử còn lại thì vận khí không tốt, hai chân liên kích vốn định khóa kín song quyền của Lục Vũ, kết quả lại Kinh Lôi quyền và Lạc Nhật quyền song trọng tổn thương, cả người bay rớt ra ngoài, đầu chạm đất, cổ bẻ gãy, ngay cả tiếng kêu cũng bi thương yếu ớt.

Tiêu Mục và Diệp Cường lo lắng ra mặt, chưa tới năm chiêu mà Lục Vũ đã đánh bại liên tiếp ba người, họ là hảo thủ xếp hạng bốn năm sáu ở nội môn cả.

Vương Kiếm vì hóa giải cổ quyền kình kia, bất đắc dĩ quăng kiếm, sau khi hạ xuống đài thì lui liền ba bước, toàn bộ cánh tay phải chết lặng.

Lục Vũ ngạo nghễ cười lạnh, giễu cợt nói: “Phạm tiện, tới phiên ngươi.

Lời này khiến toàn trường nổ tung, vô số người cười vang.

Vương Kiếm thẹn quá hóa giận, đâm lao phải theo lao, hắn dù gì cũng xếp thứ hai nội môn.

“Lục Vũ, ta muốn xé miệng ngươi!”

Trên đầu Vương Kiếm hiện ra một đạo võ hồn, là một con khỉ, linh xảo thiện biến, đạt thành tựu không nhỏ ở phương diện kiếm đạo.

Lục Vũ đứng chắp tay, mắng: “Thật sự là phạm tiện!”

Vương Kiếm tức giận đến phát điên, thân thể lăng lao tới, hai tay dùng chỉ thay kiếm, thi triển ra “Cửu Biến Thốn Kiếm”.

Đây là một loại kiếm thuật áp cận thân, biến hóa đa đoan, quỷ dị khó phòng.

Võ hồn của hắn có hiệu quả phụ trợ đa biến, tăng tốc, phối hợp với công kích ở trong thời khắc này khiến uy lực của nó mạnh hơn thường ngày hai tầng trở lên.

Lục Vũ ngạo nghễ đứng yên, dùng Phi Hoa chỉ nghênh địch, lại âm thầm thi triển ra U Linh Quỷ Trảo.

Vương Kiếm hai tay nhanh quay ngược trở lại, đầu ngón tay toát ra kiếm khí, nghĩ muốn chém đứt hai tay Lục Vũ, hảo hảo giáo huấn hắn.

Ngay tại lúc kiếm khí chạm hai tay Lục Vũ thì nguy hiểm phát sinh.

U Linh Quỷ Trảo của Lục Vũ phát sau tới trước, dùng tốc độ khiến người khó có thể lý giải được tránh khỏi công kích của Vương Kiếm, trong nháy mắt chế trụ mạch môn của hắn.

Vương Kiếm kinh hãi, bản năng giãy dụa, nào ngờ một cỗ trọng áp nặng như núi khiến hắn không thể chống cự được, không điều khiển được thân thể, đệ tử quan chiến dưới đài còn chưa thấy rõ chuyện gì thì hắn đã quỳ gối dưới chân Lục Vũ.

“Không! Ta liều... ngươi... a...”

Vương Kiếm gầm thét trong nháy mắt biến thành kêu thảm, thân thể đột nhiên run lên, cả người liền biến thành một khối thịt xụi lơ ngã ra đất.

“Lục Vũ, ngươi lòng dạ độc ác, ngươi vậy mà... vậy mà...”

Vương Kiếm chẳng thể làm gì được nữa, thanh âm thê lương, rơi lệ.

“Ngươi hối hận rồi?”

Lục Vũ cười lạnh, với địch nhân thì hắn sẽ không lưu tình.

Vương Kiếm bi phẫn cười to, giọng căm hận nói: “Ta sẽ không để cho ngươi đắc ý đâu, ta muốn cáo ngươi, ta muốn viện trưởng chủ trì công đạo cho ta.”

“Không biết xấu hổ!”

Dưới đài phát ra tiếng mắng chửi ôm xồm, tất cả đều quở trách Vương Kiếm.

Nhưng hắn không quan tâm, hắn muốn trả thù, hắn muốn cáo trạng Lục Vũ vì đối phương đã phế cả mình lẫn ba tên đệ tử kia.

Viện trưởng nhìn Vương Kiếm, hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn ra tay quá độc ác?”

Vương Kiếm nói: “Hắn cố ý đả thương người, nên nhận trừng phạt, hủy bỏ tư cách của hắn!”

Tề viện trưởng đạm mạc nói: “Trước đó, thời điểm năm người các ngươi liên thủ vây công Lục Vũ, sao ngươi không hỏi mọi người một chút xem như thế có công bằng không?”

“Viện trưởng công chính, Lục Vũ không sai!”

Dưới đài một mảnh hò reo, tất cả đều ủng hộ lời nói của viện trưởng.

Vương Kiếm trợn tròn mắt, hắn mặc dù đã bị phế nhưng không ngu, biết viện trưởng đang che chở Lục Vũ, việc này không thể trông cậy được.

Khi quan chiến, Tần Vân tức giận đến sắp điên, kết quả này khiến hắn hoàn toàn không tiếp thụ được.

Năm người liên thủ, bốn phế một trọng thương, thật mẹ nó gặp quỷ!

Lục Vũ mới chỉ tôi thể thất trọng, sức chiến đấu sao có thể mạnh như thế?

Phương Thanh Sơn chau mày, mặc dù hắn chẳng coi Lục Vũ ra gì nhưng cũng không hy vọng thấy Lục Vũ thắng.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên hết sức cao hứng.

“Người không biết xấu hổ đáng đời nhận phải kết cục như thế.”

Khu hạch tâm, Trương Nhược Dao nở nụ cười nhẹ, thanh nhã nói: “Gọn gàng, đẹp đẽ!”

Sở Tam Thu xụ mặt, khinh thường nói: “Bình thường, chủ yếu do mấy tên ngu xuẩn kia quá yếu.”

Trương Nhược Dao thật muốn tát đối phương một bạt tai, nhưng nghĩ tới bối cảnh của Sở Tam Thu nên chỉ đành coi như không nghe thấy.

“Tiếp tục tranh tài đi!”

Hiện tại, trên đài chỉ còn lại Lục Vũ, Tiêu Mục và Diệp Cường, tốp ba chính là của bọn hắn, nhưng ai xếp thứ nhất, ai xếp thứ hai đây?

“Ta tới trước, Lục Vũ, nếu ngươi có thể phá Kim Chung tráo của ta thì ta liền nhận thua.”

Diệp Cường cao lớn thô kệch, khá thẳng thắn.

“Tốt, ngươi chuẩn bị đi.”

Lục Vũ chậm rãi tiến tới cho Diệp Cường đầy đủ thời gian thi triển Kim Chung tráo.

“Muốn phá Kim Chung tráo thật ra cũng không khó.”

Lục Vũ chỉ xuất một quyền nhưng Diệp Cường phải lui lại tận bảy bước, miệng phun máu tươi, ngửa mặt ngã quỵ.

Lục Vũ dùng Thốn Tâm Vạn Kình, dốc hết sức trăm kình, dùng tần suất kình đạo khác biệt để đột phá Kim Chung tráo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện