Chương 1458

Cháu của Vương Quân – Vương Long nói đùa: “Cô, dượng, hai người đừng dọa Thanh Hà, nói cứ như nhà họ Vương chúng ta giống đầm rồng hang hổ vậy. Với lại Thanh Hà có thân phận gì, ai dám bắt nạt Thanh Hà, kẻ đó không phải là đầu óc có bệnh hay sao.

Mọi người rất vui vẻ, lúc này Vương Quân nhìn sang Vương Kinh Hồng, thương cảm hỏi: Anh cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Hạo… mất, anh lại biến thành như này.

Thần sắc của những người khác ảm đạm, lũ lượt nhìn sang Vương Kinh Hồng.

Vương Kinh Hồng hít sâu một hơi rồi nói: “Gặp phải đối thủ của chúng ta, Hạo vì bảo vệ bọn ta đã sử dụng cấm thuật. Cụ thể thì mọi người đừng hỏi, lập một cái mộ chôn quần áo và di vật cho Vương Hạo, nó không làm mất mặt nhà họ Vương chúng ta”

“Hạo thật ra trong xương cốt là người rất ngang bướng cố chấp, những năm nay khổ cho nó rồi. Haizz.”

Vương Quân thở dài, không biết nên nói gì.

Chỉ là trong đôi mắt già, có ánh nước lập lòe.

Ông ta rất thích đứa trẻ Vương Hạo, bề ngoài nhìn đứa trẻ đó rất hiền lành, không có chủ ý gì, anh cả nói gì thì làm cái đó.

Năm đó kêu Vương Hạo làm gia chủ, Vương Hạo cũng làm.

Bảo đuổi mẹ con Lý Kì, cũng làm.

Nhưng trên thực tế, trong xương cốt vấn là kiểu ngang bướng cố chấp.

Chỉ là đứa trẻ Vương Hạo đó biết hoàn cảnh khó khăn mà nhà họ Vương gặp phải, cũng biết làm như vậy mới có thể bảo vệ Lý Kì và Vương Bác Thần. ] Một mình Vương Hạo gánh chịu mọi khổ sở.

Những năm nay cũng chưa từng nghe nó oán trách một câu.

Nhưng càng như vậy, Vương Quân càng đau lòng cho Vương Hạo.

Chỉ là chuyện xảy ra về sau nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ Vương Bác Thần lại sở hữu dị huyết của nhà họ Vương.

Càng không ngờ đây cũng là một cái bây lớn do Thiên Đình tạo ra.

“Sử dụng cấm thuật là lựa chọn của Hạo, nó dùng phương thức này thể hiện sự bất mãn của mình. Con nghĩ, có thể bỏ ra một chút gì đó cho con cái của mình, cho dù là sinh mệnh, chỉ cần có thể bảo vệ con của mình, Hạo cũng cam tâm tình nguyện.”

Cô Vương Hồng hai mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước mắt nói.

Là ba mẹ, ai không hy vọng con mình bình an vô sự chứ?

Chỉ là quá bất lực, không cưỡng lại được vận mệnh bất công này.

Bầu không khí có hơi nặng nề, Chu Tuấn Vũ và Vương Hải đều cúi đầu, vô cùng chua xót.

Đây chính là sứ mệnh của nhà họ Vương.

Mấy thế hệ đều đang đấu tranh, cuối cùng lại chỉ có thể chết đi.

Bất lực.

Không cam tâm.

Chỉ hận không thể phá tan sứ mệnh này.

Vương Kinh Hồng buộc bản thân cười nói: “Mọi người không cần bi thương như vậy, Hạo là mỉm cười mà ra đi, Bác Thần đã nhận nó, tha thứ cho nó, Hạo đã rất vui, mọi người không cần như vậy. Đối với Hạo mà nói, đây cũng coi như một loại giải thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện