CHƯƠNG 1437
Vương Bác Thần mở to mắt, nhìn thấy Triệu Thanh Hà sưng đỏ hai mắt tiều tụy dáng người, nép vào bên giường ngủ thiếp đi.
Trong lòng của anh đau đớn một trận, nhẹ nhàng đứng dậy, muốn ôm cô đặt trên giường, để cô nghỉ ngơi tốt hơn.
Không nghĩ tới anh vừa khẽ động, Triệu Thanh Hà liền tỉnh.
“Bác Thần, anh, anh tỉnh rồi?”
Triệu Thanh Hà kích động khóc.
“Đừng khóc đừng khóc, anh không sao.’ Vương Bác Thần đau lòng không thôi.
Đoạn đường này, Triệu Thanh Hà đi theo anh chịu mệt không ít, bây giờ lại bởi vì anh, bị Thiên Đình để mắt tới.
Trong lòng của anh vô cùng áy náy.
Nếu như năm đó không xảy ra đoạn tình cảm với Triệu Thanh Hà thì có lẽ bây giờ, Triệu Thanh Hà sẽ không phải chịu tội như thế.
Triệu Thanh Hà nép vào trong lồng ngực Vương Bác Thần khóc một hồi lâu mới hòa hoãn lại, khóc sụt sùi nói: ‘Anh có biết em lo cho anh nhiều đến mức nào không, anh hôn mê ròng rã bảy ngày, em cho là anh không tỉnh lại nữa.”
“Đừng khóc đừng khóc, anh không sao.’ Vương Bác Thần vô nhè nhẹ lưng cô, trong lòng chấn động.
Anh hôn mê bảy ngày sao?
Nhưng anh cảm giác chỉ là một lúc.
“Mẹ và Dao Dao đâu? Dao Dao không sao chứ?”
Vương Bác Thần tận lực không hỏi việc khác, anh sợ sẽ khiến Triệu Thanh Hà đau lòng thêm.
Triệu Thanh Hà lau sạch nước mắt nói: “Mẹ và Dao Dao ở nhà, Dao Dao không sao, chỉ là Dao Dao không nhớ được chuyện đêm đó, bọn người ông Hoa cũng không biết tại sao, mấy ông Lão họ cũng không biết xảy ra vấn đề gì.”
Vương Bác Thần nhíu mày, đây là chuyện tốt, cũng không phải là chuyện tốt.
Dao Dao đã quên chuyện đêm đó, sẽ không sinh ra ảnh hưởng với tâm linh con bé.
Nhưng trong điều kiện tiên quyết không tiến hành phong tỏa ký ức, Dao Dao lại tự mình quên chuyện này, đó chính là một việc rất đáng sợ.
Hít một hơi thật sâu, Vương Bác Thần nói: “Đừng lo lăng, anh trở về xem sao.
Sau đó, anh thận trọng hỏi: “Vương, Vương Kinh Hồng đâu?”
Triệu Thanh Hà khổ sở mà nói: “Hai chân và cánh tay ông nội không nối lại được, nhưng cũng may bảo vệ được mạng sống.
Còn những chiến sĩ Thần Thiên Các, Lão Soái để Quách bộ trưởng sắp xếp. Bác Thần, em dự định ra 3000 tỷ, thành lập một quỹ ngân sách, chuyên môn dùng để trợ giúp người nhà những chiến sĩ đã bỏ mình kia”
Vương Bác Thần an ủi: “Em đừng lo lắng, bên Thần Thiên Các có một chế độ chuyên môn.
Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Đó là Thần Thiên Các các anh, em có ý là, thành lập riêng một quỹ ngân sách nhằm vào tất cả tướng sĩ bỏ mình vì nước R, em biết làm chuyện này chỉ 3000 tỷ thì không đủ. Giai đoạn trước em sẽ kéo theo một nhóm người vào, để chuyện này có một trình tự, nhưng cụ thể còn phải trở về lập kế hoạch một chút.”