CHƯƠNG 1392
May mắn đối phương băng lòng phối hợp, nếu không sẽ có chút phiền phức.
Cảnh sát Trương gọi người dân đám người Canh Tung lên xe cảnh sát, sau đó kêu Vương Bác Thần lên xe cảnh sát của mình, hỏi: “Cậu bạn, cậu từng làm lính nhỉ?”
Vương Bác Thần gật đầu: “Làm vài năm, dạo gần đây vừa trở về.”
Cảnh sát Trương bất lực nói: “Chẳng trách khí tức trên người cậu khiến tôi rất quen thuộc, tôi cũng làm lính mấy năm rồi rút ra.
Cậu đó, là quá manh động, những người như Canh Tung là kẻ đề tiện, bây giờ loại người này có không ít, thật sự không biết nghĩ như nào. Lát nữa cậu thu tính lại một chút, tôi giải quyết chuyện này, không phải chuyện gì lớn cả.
Vương Bác Thần mỉm cười: “Ông đây là định mở cửa sau cho tôi sao?”
Cảnh sát Trương cũng cười nói: “Đây tính là cửa sau gì chứ, tôi cũng nhìn không quen những kẻ hận nước như này, Canh Tung này tôi trước đó luôn chú ý, đối phương đăng một số ngôn luận ở trên mạng, nhưng bên chúng tôi chưa có chứng cứ xác thực, không thể bắt cậu ta. Người này rất giảo hoạt, nói không chừng chuyện lần này là cậu ta cố ý gây ra tin hot, cho nên lát nữa cậu phối hợp với tôi là được.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Những tên cặn bã như này tới lúc xử lý một tốp rồi.”
Nhưng không biết tại sao, cảm giác bất an trong lòng Vương Bác Thần càng lúc càng mãnh liệt.
Cứ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.
Vương Bác Thần nhíu chặt mày, không ngừng hóa giải khúc mắc một vài chuyện, muốn tìm được nguồn gốc khiến anh bất an.
“Hắc tôn giả, vì một Vương Bác Thần, ngài đích thân ra tay, có quá xem trọng cậu ta hay không? Loại chuyện nhỏ như này, ngài giao cho bất cứ ai trong 12 Thần sứ chúng tôi đều có thể tùy tiện xử lý xong.”
Một người mặc áo choàng trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, trên chiếc mặt nạ màu trắng có một con số “10” nói đây nghỉ hoặc.
Ông lão mặc áo choàng màu đen lắc đầu nói: “Cậu không hiểu, tuy thực lực của các cậu mạnh hơn Vương Bác Thần, nhưng không thể tạo thành cảm giác chèn ép và tuyệt vọng cho Vương Bác Thần, không kích phát được loại thần huyết thứ 2 trong cơ thể cậu ta.”
Người đàn ông đeo mặt nạ màu trăng không hiểu mà hỏi: “Hắc tôn giả, vậy tại sao không trực tiếp ra tay? Với thực lực của ngài, nếu ra tay thì Vương Bác Thần ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.”
Hắc tôn giả kiên nhân giải thích: “Khiến một người tuyệt vọng có lúc không phải là thực lực thể hiện ra, mà là phải dùng cách.
Lực lượng thể hiện trong một lần mạnh quá mức, có thể sẽ trực tiếp nghiền chết Vương Bác Thần, đây không phải kết quả chúng ta muốn.”
“Mục đích của ngũ lão là muốn kích phát loại thần huyết thứ 2 trong cơ thể Vương Bác Thần, vậy nên trước tiên dùng thủ đoạn nhỏ như này, khiến cậu ta cảm nhận từng chút tuyệt vọng trước, sau đó sinh ra hy vọng báo thù, dẫn tới thần huyết được kích phát.
“Ở trong thí nghiệm trước đây của chúng ta, khiến vật thí nghiệm quá mức tuyệt vọng hoặc áp lực quá ít, không thể kích phát thân huyết. Trong tuyệt vọng mang một tí ti hy vọng, đợi cậu ta bò dậy thì lại bóp tan tí tỉ hy vọng đó, đó mới là cách hành hạ người khác dã man nhất.
Người đàn ông đeo mặt nạ cảm thấy rợn người, điều khủng khiếp nhất không phải không có hy vọng, mà là cho bạn một chút xíu hy vọng, cuối cùng lại hủy diệt chút xíu hy vọng này, điều này đả kích vô cùng lớn đối với một người, trực tiếp có thể hủy hoại một người.
Hắc tôn giả cười nói: “Biết tại sao tôi đích thân tới không? Chính là vì vụ này 12 Thần sứ các cậu không nắm chắc được, chủ yếu nhất là xem tốc độ, nếu quá mức thì Vương Bác Thần bị đè chết, nhẹ thì không thể kích phát thần huyết trong cơ thể của cậu ta. Lát nữa để các Thiên tướng ra tay trước, sau đó Hộ pháp ra tay, cuối cùng cậu ra tay, hiểu không? Khi Hộ pháp ra tay, Vương Hạo phải chết, khi cậu ra tay, những thủ hạ của Thần Thiên Các của Vương Bác Thần phải chết hết.”