CHƯƠNG 1390

Trực tiếp đi tới tát một cái bất thình lình vào mặt Canh Tung, lạnh lùng nói: “Nể mặt cậu rồi? Đánh cậu thì cậu có thể làm gì được? Cậu tính là cái cọng hành gì, cũng dám chỉ tay múa chân đối với con rể của tôi?”

Canh Tung không ngờ anh ta gọi nhiều người như vậy tới, đối phương vậy mà còn dám đánh anh ta, ngay lập tức tức giận nói: “Cái bà già chết tiệt, bà còn dám đánh tôi, đánh cho tôi!”

Lời của anh ta vừa dứt, chỉ thấy những người anh ta dẫn tới đều ngã hết ra đất, đau khổ kêu rên.

Canh Tung bị dọa ngu luôn, đám bạn xấu này của anh ta bình thường uống rượu ăn thịt thì cực kỳ dứt khoát, bây giờ gặp phải tí chuyện thì lập tức chả có tác dụng gì.

“Các người, các người bị sao thế?”

Canh Tung có hơi đơ, anh ta cũng không biết chuyện gì, người anh ta dân tới đều ngã ra đất.

Rắc rắc.

Vương Bác Thần một cước đạp gãy chân của Canh Tung, nói: “Vốn không muốn đếm xỉa tới loại cặn bã như cậu, không ngờ cậu cứ mình tìm chết.”

HA Canh Tung kêu thảm thiết một tiếng, ôm chân ngã ra đất, sắc mặt dữ tợn nói: “Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, mẹ kiếp anh cũng đừng hòng sống tốt.”

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Vậy cậu báo đi.

Đối phương điềm tĩnh như vậy khiến trong lòng Canh Tung giật thót, nhưng vân nghiến răng gọi điện thoại.

Cá đã căn câu.

Canh Tung cúi đầu, trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh.

Anh là cố ý.

Trong bóng tối cách đó không xa, lão soái Khương Lạc Trần vân ngồi trên xe lăn, giống như người ra tay với những Siêu Phàm giả của thế gia hào tộc vào trước đó, không phải là ông ta, bây giờ lại biến thành dáng vẻ bệnh tật sắp chết.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, nói với Vương Hạo và Vương Kinh Hồng ở bên cạnh: “Nhìn ra chưa? Trong lòng thăng bé Bác Thần này vấn tồn tại một cỗ oán hận, đây đều là nghiệp các người tạo ra vào năm đó. Tuy năm đó ba con các ngươi cũng là vì bảo vệ hai mẹ con Lý Kì và Vương Bác Thần, nhưng cách làm của hai người không đúng, bây giờ muốn khiến Bác Thần công nhận nhà họ Vương, đó là chuyện không thể. Trừ phi cứu được Lý Kì trở về, để Lý Kì tha thứ cho hai người.”

Trên gương mặt già của Vương Kinh Hồng rất là đau khổ, nói: “Sư huynh, em có thể làm sao đây? Năm đó anh bị trọng thương, mà em lại phải bảo vệ nhà họ Vương, lại phải bảo vệ mẹ con bọn họ, con trai lớn của em cũng bị những người đó coi thành vật thí nghiệm mà chết đi, em có thể làm sao chứ? Haizz, em cũng không mong Bác Thần tha thứ, chỉ hy vọng nó đừng ghi hận nhà họ Vương là được, nếu muốn hận, vậy thì hận em và Hạo đi.”

Vương Hạo cười khổ nói: “Đây là sự thất trách của người ba như cháu, đều tại cháu vô năng, không thể bảo vệ được vợ con của mình. Nếu cháu cũng có thực lực bảo vệ mẹ con bọn họ, cháu cũng sẽ không thể hiện sự tuyệt tình như vậy. Chú Khương, những năm nay cháu đều tự trách, nghĩ bản thân tại sao không phải thiên tài, tại sao lại là một phế vật không thể tu luyện.”

“Ngay cả vợ con của mình cũng không bảo vệ được, so với Bác Thần thì cháu càng áy náy hơn. Năm đó cháu chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi, sống bên Lý Kì thật tốt, nhưng anh cả chết rồi, cháu là người của nhà họ Vương, cháu phải chống đỡ.”

“Bác Thần hận cháu, trước đó suýt nữa đánh chết cháu, cháu cũng không trách nó, cũng không để tâm, cháu chỉ tiếc nuối, con trai của cháu ngay cả một tiếng ba’ cũng không chịu gọi. Ha ha, cháu có lúc cảm thấy cháu phế vậy như vậy, sống còn không bằng chết đi.”

Khương Lạc Trần thở dài một tiếng, im lặng hồi lâu.

Vào lúc này, trong bóng tối ở một chỗ khác, một ông lão cả người bao bọc trong chiếc áo choàng đen đang quan sát bên phía Vương Bác Thần.

Ông ta tự lẩm bẩm nói: “Dùng con gái để kích thích Vương Bác Thần thì cậu ta chắc có thể thức tỉnh thần huyết của Hiên Viên tộc nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện