CHƯƠNG 1366

Ngay cả một câu cũng không nói ra được, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập oán độc.

Loại oán độc dành cho Vương Bác Thần, cũng dành cho những lãnh đạo cấp cao như Ovid.

“Đừng, cậu Vương, cậu tuyệt đối đừng giận, tôi lại thương lượng với bên kia, xin cho tôi vài phút!”

Ovid bị dọa chết rồi, Vương Bác Thần nói động thủ thì động thủ, không cho cơ hội điều tiết.

Trong lòng ông ta thầm mắng một câu, tên ngu xuẩn của cục tình báo sao lại đề xuất kiến nghị ngu xuẩn như đi bắt vợ con của Vương Bác Thần chứ.

Bây giờ sự việc làm lớn rồi, mất kiểm soát rồi, tất cả mọi người mới hoảng, mới biết bị sỉ nhục thì sao lại đi làm vậy.

Lúc đầu ông ta không đồng ý kiến nghị này, nhưng Stephen cho răng đây là một cơ hội, cứ muốn thực hiện.

Bây giờ thì hay rồi, người ta đã giết tới cửa, sỉ nhục hết một lượt nước A thì mới bắt đầu hối hận.

Có tác dụng không?

Mẹ kiếp!

“Chúng ta không có cơ hội lựa chọn, cậu ta vừa rồi phóng thích ra uy áp, suýt nữa đè chết hết tất cả mọi người. Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta không có lựa chọn!”

Ovid mang theo oán khí và lửa giận.

Đầu bên kia, tất cả mọi người ở phủ tổng thống đều bắt đầu trâm mặc.

Vương Bác Thần mềm rắn đều không ưa, nếu thật sự phải dùng màn hình lớn để nói chuyện, vậy thì phải làm sao?

Lúc này, Oak của cục tình báo không nói câu nào, chỉ hy vọng tất cả mọi người đừng chú ý tới mình.

Ông ta biết, nếu bên phía Vương Bác Thần không nhượng bộ, bên này buộc phải đẩy ra một con dê thế tội.

Mà người đó chắc chăn là ông ta.

Nhưng chuyện ông ta lo lắng nhất vấn xảy ra, ánh mắt của Richard có nhìn sang ông ta, cuối cùng nói: “Ông chuẩn bị sẵn đi.”

Oak lập tức mềm nhũn hai chân, bất lực cười khổ, trong lòng sinh ra một tia tuyệt vọng.

Kiều Thanh Phong nhìn, Ovid mặt mày khó coi giống như mẹ chết, cười lạnh nói: “Bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Xem ra trên chiến trường còn chưa đánh cho các người sợ. Trên chiến trường các người đã chết 10 mấy vị chiến thần, còn cảm thấy chưa chết đủ đúng không? Khi các người quyết định bắt chủ mẫu và công chúa nhỏ của chúng tôi thì nên nghĩ tới, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.

“Đồ ngu đần, thật sự coi mình là bá chủ thế giới độc nhất vô nhị à? Cảm thấy bản thân có thể thích gì làm lấy ư? Hôm nay không chết ít người, xem ra các người vẫn sẽ không nhớ lâu.”

Ovid thật sự muốn xé tan cái miệng đó của Kiều Thanh Phong.

Vừa rồi đánh ông ta cũng thôi đi, còn nhổ nước bọt vào người ông ta.

Ông ta chưa từng cảm thấy nhục nhã lớn như này.

Cái tát đó của Vương Bác Thần, ông ta coi như còn có thể chịu.

Dù sao thực lực Vương Bác Thần siêu phàm, ông ta không phải đối thủ.

Nhưng Kiều Thanh Phong là cái thá gì, thực lực tương đương với ông ta, bây giờ lại chó cậy thế chủ.

Nếu ánh mắt có thể giết người, ông ta sớm đã giết Kiều Thanh Phong vô số lần rồi!

“Trừng cái gì mà trừng? Không phục? Đánh ông thì ông chịu, không có thực lực vậy thì im mồm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện