CHƯƠNG 1357

Bọn họ vừa rồi cách Blank không quá 100m, với thị lực của bọn họ, khoảng cách này, trên đất có 1 con kiến, bọn họ cũng có thể nhìn rõ có mấy chân.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy Vương Bác Thần ra tay vào lúc nào!

Ngay cả Kiều Thanh Phong đứng ở bên cạnh Vương Bác Thần đều không phát hiện!

Đột nhiên một người trong đó cười lạnh nói: “Vương Bác Thần, cậu muốn dùng loại thủ đoạn này để lừa chúng tôi đúng không? Cái chết của Blank không liên quan với chúng tôi, ông ta là cậu ép chết.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của 4 người còn lại lại thay đổi, người nói chuyện đó lập tức ý thức được điều không đúng, im miệng ngay lập tức.

“Các người không hề biết gì về thực lực.”

Vương Bác Thần mỉa mai nhìn 5 người đó, vừa rồi anh ra tay trong nháy mắt, khống chế Blank.

Mà lỗ máu đó cũng chỉ là vết thương ngoài da do anh cố ý tạo ra, là để lừa mấy người này.

Nói xong, Vương Bác Thần búng tay một cái, cơ thể của Blank động đậy, sau đó từ trên đất bò dậy, mờ mịt nhìn mọi chuyện.

Tất cả mọi người đều ngây người.

Blank lại sống rồi.

Không.

Ông ta thật sự chưa chết!

“Thật là một đám ngu xuẩn, nếu các người mới tới, vậy các người sao lại biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Trong ánh mắt của Vương Bác Thần tỏa ra một tia khát máu, giọng điệu lạnh lùng: “Huống chỉ, các người cảm thấy bây giờ, tất cả chuyện này quan trọng không?”

Sắc mặt của 5 chiến thần đỉnh cấp nước A đó thay đổi, lập tức mặt không còn sắc hồng.

Tất cả mọi chuyện vừa rồi, nếu bị lợi dụng thì sẽ gây ra biểu tình dân chúng của nước A.

Sẽ gây ra uy hiếp rất lớn đối với lần tái đắc cử tiếp theo của tổng thống.

Điều quan trọng hơn là Vương Bác Thần rõ ràng là cố ý đợi bọn họ xuất hiện.

Nếu 5 người bọn họ không xuất hiện cùng lúc, cộng thêm bọn họ ẩn nấp ở trong tối, vậy thì Vương Bác Thần cho dù muốn ra tay, cũng rất khó trong thời gian ngắn ra tay cùng lúc với 5 người bọn họ.

Cho dù không địch lại Vương Bác Thần, muốn chạy trốn cũng không có vấn đề gì.

Bây giờ phiền phức rồi.

5 người bọn họ xuất hiện cùng lúc, còn ở khoảng cách gần như vậy, tạo ra cho Vương Bác Thần cơ hội ra tay tốt nhất!

Chạy trốn!

Trong đầu của 5 người này chỉ còn lại một suy nghĩ như vậy.

Tất cả mọi người đều đánh giá thấp Vương Bác Thần.

Có thể động tay động chân với Blank ở dưới mí mắt của bọn họ, mà không bị bọn họ phát hiện, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi bọn họ có thể ứng phó.

“Muộn rồi!”

Vương Bác Thần cười lạnh, nhanh chóng ra tay, cách không đánh một quyền, nắm đấm khổng lô giống như kèm theo lực lượng sơn hà, một cú đấm này vô cùng nặng, lực lượng cuồn cuộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện