"Vâng thưa tiểu thư, đây chính là vật mà tiểu thư đã giao phó chúng tôi sửa chữa."

"C-Cảm ơn."

"Sao tiểu thư không kiểm tra lại thử?"

"Nn. Hiểu rồi."

Đã một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi chiến đấu với Quỷ Thần Khiếm Phiến.

Khối lượng công việc hậu chiến chỉ có thể nói là khổng lồ, nhưng chúng tôi đã xoay sở hoàn thành hết mọi thứ trước khi quay trở về vương quốc Kranzel.

Bây giờ thì chúng tôi đang bên trong một cửa tiệm giả kim của thị trấn Alessa.

Fran nhẹ hàng mở chiếc hộp mà chủ tiệm mới đưa ra cho em ấy. Và bên trong là một chiếc cốc trắng với một hình vẽ hình xoắn ốc đen nhỏ.

Một chiếc cốc hết sức giản dị, ấy thế mà con bé cầm lên với một nụ cười rạn rỡ trên môi. Fran thật sự nâng niu và ôm lấy nó như báu vật độc nhất vô nhị.

Sau một lúc, Fran giương nó lên cao và tuyên bố đầy tự hào.

"Cốc đã được sửa!"

"Haha, tốt thật nhỉ."

"Nn!"

Colbert cũng đi theo chúng tôi. Anh ta đã vội vã từ vương quốc Belios trở lại Alessa ngay để chi viện cho chúng tôi, rồi phải hết sức thất vọng khi biết mình đã bỏ lỡ trận chiến quyết định với Quỷ Thần Khiếm Phiến. Cuối cùng thì anh ta đến hỏi thăm chúng tôi.

"Cảm ơn!"

"Hẹn gặp lại."

"Nn!"

Rời khỏi cửa tiệm, Fran liền được chào đón bởi rất nhiều người.

"Hắc Miêu-san, xin chào."

"A, là Fran-neesan kìa!"

"Chúc tiểu thư một ngày tuyệt vời, Hắc Lôi Công Chúa!"

Fran bấy giờ đã trở nên cực kì nổi tiếng. Thông qua kĩ năng Túc Tích Chi Hữu, rất nhiều người ở Alessa đã tận mắt chứng kiến trận chiến của Fran và hiểu rằng cô bé chiến binh bé nhỏ này là người đã giải cứu thế giới.

Nói cách khác, trong mắt mọi người Fran đã trở thành một anh hùng.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

"Thánh Kiếm-san ngầu quá!"

"Cảm ơn ngài vì tất cả, Thánh Kiếm-dono!"

"Có thật ngài là Thánh Kiếm đã phong ấn Quỷ Thần không......?"

Không giấu gì, thân phận thật sự của tôi đã bị bại lộ. Vì Túc Tích Chi Hữu, chẳng những các đồng đội của tôi trên chiến trường mà mọi người kết nối với tôi đều thấy Fran nói chuyện với tôi và gọi tôi là master.

Liên kết thị giác giữa họ và chúng tôi đã bị cắt đứt khi Jashin-chan kể cho chúng tôi nghe về sự hình thành của Quỷ Thần, nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn rồi. Tôi đã sợ là chúng tôi sẽ nhận phải phản ứng lớn, nhưng thực tế thì gần như ngược lại.

Thấy vậy, tôi chỉ có thể cảm thấy ấn tượng trước lòng tin của mọi người dành cho thánh kiếm.

Bên trong thanh kiếm đó là Quỷ Thần Khiếm Phiến? Còn bắt nó phải phục vụ mình nữa? Chẳng phải đó là đại tội ư? Hể? Đó là năng lực của thánh kiếm sao? Thế thì chắc là ổn thôi nhỉ? Thánh kiếm đúng là tuyệt vời!

Gọi gọn lại thì phản ứng của mọi người gần như là vậy.

"Mà cái tên của Master Curry cũng hết sức nổi danh nữa!"

"Đương nhiên. Master là thanh kiếm đỉnh nhứt."

"Phải phải. Vừa là thánh kiếm, vừa là cha sứ của cà ri nữa chứ. Không ai có thể bàn cãi được Master là thanh kiếm đỉnh nhất."

"Nn! Colbert hiểu được."

『Dù mọi người có khen tôi thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ thấy phức tạp mà thôi.』

Tuy đã trở thành thánh kiếm, linh hồn của tôi vẫn chỉ là linh hồn của một gã hết sức bình thường. Thật sự rất là ngại đó, nhất là khi Fran và Colbert đi với nhau nữa chứ. Ai đấy làm ơn giúp tôi đóng vai nghiêm túc để làm họ bình tĩnh lại với!

『Urushi!』

"Gâu?"

『......Không có gì.』

Thấy Urushi vừa đi vừa ngoặm một cục xương to tướng, tôi liền bỏ cuộc ngay. Nhờ thằng nhỏ chỉ tổ vô dụng.

Cơ mà Urushi cũng trở nên cực kì nổi tiếng như là quyến thuộc đã chiến đấu cùng với thánh kiếm sư của cậu ta. Ban đầu thì được mến mộ như là cục bông của Alessa, bấy giờ là thần tượng sói đi đâu cũng được người ta cho ăn vặt.

"Fran!"

"Nn? Alistar!"

"Tiểu thư vẫn được mọi người yêu quý như mọi khi."

Người đi đến chỗ chúng tôi từ phía bên kia đường chính là Alistar, Thần Rèn. Đi bên cạnh cô ấy còn có Asuras nữa.

Hai người họ cũng sớm chạy đến Alessa sau khi chúng tôi liên lạc với họ bằng Túc Tích Chi Hữu với hy vọng là giúp được chúng tôi gì đó. Mà trong trường hợp của Alistar thì cô ấy đặc biệt quan tâm tới tôi hơn.

Sau khi đem ra bị nghiên cứu liên tục, đến tôi cũng không khỏi hơi sợ cô ấy một chút.

"Ồ? Chiếc cốc ấy trông dễ thương ghê."

"Cơ mà nó có khả năng gì không? Nếu tiểu thư muốn thì tôi có thể gia cố nó lại để nó không bao giờ bể được. Thậm chí dùng nó để đánh vỡ đầu ma thú cũng tốt luôn."

"Không sao, thế này là được rồi."

"Vậy à."

"Nn."

Fran vuốt ve chiếc cốc trong lúc nói chuyện với Alistar. Bỗng lúc ấy, một bóng đen vồ tới Fran. Mọi người đều kinh ngạc tưởng rằng có ai đó đang đánh lén con bé, nhưng riêng Fran thì không thèm di chuyển để tránh.

"Fran-chan!"

"Fran-san, xin chào."

Khi quay đầu lại, chúng tôi thấy chính Amanda là người đã nhảy tới ôm chầm lấy Fran và Nell nở một nụ cười đắng sau lưng cô ấy. Vừa choàng tay lên cổ của Fran, Amanda vừa hôn lấy má của em ấy.

"Fran-chan! Chị nhớ em nhiều lắm đấy!"

"Nn. Một thời gian rồi."

"Đã một tuần luôn rồi á! Fran có thể khóc và mừng rỡ hơn mà!"

"Em đang mừng."

Amanda khoảng thời gian vừa qua đã săn lùng ma thú trên đất vương quốc Reidos nên đã phải rời Alessa. Nói đến Reidos, vương quốc ấy không còn được vận hành như là một vương quốc nữa mà đang tạm thời chịu sự giám sát và quản lý của Kranzel, Belios, Phillias và nhiều lực lượng khác đến từ khắp nơi trên thế giới.

Đã thế số lượng quý tộc của Reidos đã bị suy giảm mạnh nữa chứ, thế nên không ai dám nói trước được tương lai sau này của họ. Tuy vậy, mặt dù đã có rất nhiều người chết, điều đó không có nghĩa rằng vương quốc hoàn toàn không còn ai trông coi nữa. Họ vẫn còn quốc vương và công tước phía bắc mà. Bởi vì lực lượng quân sự của họ vẫn rất đáng gờm, tôi có thể tin rằng sẽ không có lực lượng tạm chiếm đóng nào dám ép họ vào một hiệp định bất công đâu.

Bắc Chinh Công Tước là một ông lão cau có đúng kiểu chiến binh, nhưng ông ta cũng là một người thật thà và đáng tin cậy. Có vẻ như gia tộc của ông ta đã chuẩn bị qua không biết bao nhiêu thế hệ hòng một ngày đánh bại được Quỷ Thần Khiếm Phiến.

Ông ta muốn mua nhiều nô lệ như thế là để rèn luyện họ trở thành lực lượng chiến đấu. Tuy nhiên ông ta cũng không bắt ép họ và sẽ đồng ý chuyển vị trí cho bất cứ ai muốn làm việc bên hậu cần hơn. Vì lý do đấy mà ông ta rất được nô lệ của mình kính nể đến mức nhiều người trong số họ tự nguyện từ chối được trả tự do nữa.

Phải rồi, Kareid thánh kiếm sư của Reidos vẫn còn sống. Bởi bốn Quỷ Thần Khiếm Phiến trên vương quốc cậu ta đã bị tiêu diệt, cậu ta không còn lý do gì để giải phóng thanh thánh kiếm của mình nữa.

Miễn là cậu ta không sử dụng thanh kiếm ấy quá thường xuyên, cậu ta sẽ rất có cơ hội được tại vị một khoảng thời gian dài, dù là với một cơ thể đã gần như hoàn toàn bị cơ giới hóa... Hiện tại chúng tôi chỉ cho cậu ta một khối lượng cà ri khổng lồ thôi, nhưng sau này tôi hy vọng rằng có thể chia sẻ cho cậu ta và vương quốc Reidos công thức hoàn chỉnh của cà ri.

Maleficent và Persona đã biến mất từ khi nào chẳng ai hay biết. Chúng tôi cũng chẳng nghe ngóng gì từ họ nữa. Nhưng với Persona bây giờ đã có thể sống một cuộc sống bình thường, chắc hẳn là họ sẽ ổn định ở một nơi nào đó yên ắng.

Neithardt thì nói rằng anh ta muốn tiếp tục luyện tập với Demitris và cùng lão đi mất hút. Mà với một lão già náo nhiệt như Demitris, sau này kiểu gì chúng tôi cũng sẽ nghe thêm về họ. Dù sao đi nữa, anh ta đã giải cứu hết những người bạn của mình rồi, nên có lẽ anh ta sẽ xuất hiện trở lại khi mọi chuyện đã ổn định hơn.

"Không phải là công hội đang giao cho tôi quá nhiều việc rồi sao?"

"Tôi thấy là do ngài toàn bỏ bê công việc của mình đấy chứ."

"Ngay cả thế thì nó vẫn quá nhiều rồi!"

Vừa lắng nghe Amanda than vãn với Nell, chúng tôi vừa đi tới đích đến tiếp theo: khu vực tạm trú dành cho lực lượng cứu trợ của nhiều vương quốc khác nhau đang tập trung lại Alessa.

Các thổ thuật sư đã làm việc rất cực lực để xây dựng nơi có khoảng 200 chiếc chòi tạm này. Và tại một góc của nó là một nhà hàng.

"Ồ, đây rồi!"

『Cửa hiệu trông đẹp thật ha.』

"Nn! Tiệm Cà Ri!"

Lý do mà cái tên ấy trở thành cái tên chính thức vì Fran là người đã chọn nó. Mà vì nó dễ hiểu và hết sức rõ ràng, có lẽ nó cũng không đến nỗi quá tệ lắm... chắc vậy.

Ngay khi bước vào, chúng tôi liền được đón chào bởi những đầu bếp quen thuộc.

Đầu tiên là Fermus, cựu mạo hiểm giả hạng A và là chủ tiệm của Long Cỗ Quán. Bên cạnh ông ấy là Io, đầu bếp thiên tài của trại mồ côi. Hai người họ cũng vì muốn giúp chúng tôi mà đã lặn lội tới Alessa.

Kế hoạch ban đầu của Io có vẻ như là muốn giúp trông coi trẻ mồ côi ở Alessa, nhưng việc đó đã có Amanda lo rồi. Nên cuối cùng thì Fermus, Io-san và Fran cùng nhau hợp tác mở lên một nhà hàng cà ri tạm thời này.

Dự tính của chúng tôi là sẽ duy trì nhà hàng này trong vòng một tháng cho các binh sĩ đến từ các vương quốc. Fran không dành nhiều thời gian ở đây lắm mà chỉ xuất hiện trên danh nghĩa chuẩn bị gia vị thôi.

Thời gian đầu thì con bé rất nhiệt tình muốn giúp, nhưng vì em ấy quá nổi tiếng... Nhà hàng có khoảng 15 bàn chỉ trong tích tắc đã chật cứng khách. Mọi người đều đã biết đây là nhà hàng của Fran, nên kế hoạch biến Fran thành gương mặt đại diện cũng không cần thiết nữa.

Cơ mà hôm nay chúng tôi đến không phải để kiểm tra nhà hàng như thường lệ. Treo trên trần nhà hàng bấy giờ là một chiếc băng rôn với dòng chứ "Fran, chúc mừng vì đã trở thành mạo hiểm giả hạng S" được viết vô cùng đẹp đẽ.

Phải, ngày hôm nay là lễ chúc mừng cho Fran chính thức trở thành tân mạo hiểm giả hạng S.

"Chúc mừng Fran-san."

"X-xin chúc mừng."

Mở đầu là Fermus và Io-san, và những người quen của chúng tôi bên trong nhà hàng cũng đều lần lượt hô to chúc mừng con bé.

Không chỉ những mạo hiểm giả mà còn có những người quen như Randel và Satya nữa.

Tất cả mọi người, mặc cho lịch trình bận rộn của mình, đều sắp xếp thời gian để tới đây và chúc tụng cho chúng tôi.

Fran không chỉ được chúc mừng mà còn được nhận quà nữa. Gương mặt của em ấy đang bừng sáng đầy hạnh phúc.

Chưa kể còn có một bữa tiệc buffet cà ri thỏa thích đang chờ đợi con bé nữa chứ. Gương mặt của Fran cứ mỉm cười mãi thôi.

Fran chợt nhìn sang chiếc cốc đặt trên bàn bên cạnh mình. Cà phê nóng sớm được đổ vào đó, và hơi nước nhẹ nhàng bốc lên từ chiếc cốc.

Trong một thoáng, tôi bỗng thấy nét mặt của Fran có phần cô đơn, hoài niệm, và khó tả.

『Fran. Không sao chứ?』

(Nn. Không sao đâu. Em chỉ đang báo tin lại cho ba và mẹ thôi.)

Mọi người đều biết tôi có thể liên lạc với Fran qua thần giao cách cảm, nhưng riêng con bé thì vẫn còn giữ lại thói quen nói chuyện trong đầu với tôi. Dù sao thì vẫn có những thứ Fran chỉ muốn chia sẻ với một mình tôi mà.

『Báo tin sao? Về việc em trở thành mạo hiểm giả hạng S ư?』

(Không phải.)

Fran lắc đầu nhẹ, trước khi mỉm cười với tôi.

(Con đang sống rất tốt. Con đã có master, con không còn cảm thấy cô đơn nữa. Đó là những gì em đã báo.)

『Fran......』

(Thật mừng khi có anh là master của em. Thời gian tới, xin anh hãy tiếp tục chăm sóc cho em nhé.)

『Được thôi! Dĩ nhiên rồi!』

"Nn!"

Với Fran, câu trả lời chỉ có một. Fran là người đã chào đón tôi và gọi tôi là sư phụ của con bé ngay cả khi tôi thật sự chưa hiểu được thế nào là trở thành một thanh kiếm sau khi tái sinh.

Nếu không có Fran, tôi chắc chắn đã là một người rất khác rồi. Tôi đã hoàn toàn trở thành một thanh kiếm, hay quay về với vòng luân hồi của Trái Đất?

Dù câu trả lời là gì đi nữa, tôi cảm kích vì đã được gặp Fran. Và tôi nói như vậy từ tận đáy lòng của mình.

Xin cảm ơn em, đệ tử của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện