「Và thế nên, gần đây mình nghiện đọc bộ “Kẻ sành ăn ở thế giới khác”」

「Có lẽ nào? Sau một loạt các bộ 『thế giới khác』, có vẻ cậu không bỏ đọc chúng được rồi nhỉ Asakura-san」

Đã được năm phút từ lúc bắt đầu bài kiểm tra can đảm nhưng Lớp trưởng và Momoi-san chưa đặt cái bẫy nào cả…(Andou)

「Cho dù vậy… công viên vào ban đêm tối thật nhỉ?」

「Thì dù Công viên Nishiguchi có chữ 『công viên』 trong tên, nó cũng chỉ rộng bằng vùng đất nhỏ nếu cậu tính dựa trên diện tích của nó. Họ bảo chúng ta đi trong 15 phút để vượt qua bài kiểm tra, thành ra ta phải đi một vòng rộng quanh công viên.」

Tại sao… họ đã nói đây là bài kiểm tra can đảm ngay từ đầu, nên mình, hơi… chỉ là hơi thôi… hơi sợ… Giờ thì đang trong thời gian làm bài kiểm tra, chẳng có gì đáng sợ ập đến và vì Momo và Lớp trưởng sẽ đứng chờ ở vạch về đích, mình có thể nói chuyện Andou-kun về light novel vô tư.(Asakura)

「Nhắc mới nhớ, cậu có thích tác giả light novel nào không, Andou-kun? Như là tác giả ấy ra cuốn nào thì cậu phải mua luôn cuốn đó ý?」

「Có chứ. 『Suidoubashi Shinichiro』[note14202] sensei, đó là tác giả tớ yêu thích!」

「Hể~~ Thế ông ấy đã viết những cuốn nào?」

「Hmmm, cuốn tiểu thuyết đầu tiên của ông ấy là 『Tobira no Nai』[note14203] nhận được Giải hàng năm dành cho Người mới của Thunderbolt Bunko… Với cả cuốn ông ấy phát hành ở Medical Works Bunko là 『Hankoroshi Game no Tate』[note14204] . Cả hai câu chuyện đều khắc họa rõ nétdiễn biến tâm lý nhân vật! Thế còn Asakura-san thì sao? Có tác giả nào cậu yêu thích không?」

「Hmm, mình không có tác giả yêu thích nào… Cuốn yêu thích của mình như là 『Ataeru Mono, Ataerareru Mono』[note14206] và 『Chẳng phải tôi đã nói là ở kiếp sau hãy cho tôi sở hữu sức mạnh trung bình rồi mà!?』, nên mình nghĩ nếu đó là tác phẩm của tác giả này[note14205] thì mình rất mong đợi được đọc tác phẩm khác của ông ấy.」

Hmm~ Đúng là Asakura-san. Vẫn như mọi khi, chúng đều xoay quanh nhân vật có sức mạnh bá đạo.(Andou)

Ufufu. Có thể nói chuyện với Andou-kun thế này, bài kiểm tra can đảm cũng được đó chứ. Đã vậy, dù là một hay hai con ma xuất hiện thì--(Asakura)

「Hùuuu」← Ma

「…」

「…」

Ngạc nhiên chưa kìa! Đúng lúc mình vừa nghĩ tới, một con ma tóc đen mặc váy trắng xuất hiện ngay trước mắt mìnhhhhhhh!!!(Asakura)

Cái ngực phồng ra như thế… Momoi-san chắc đã đổi sang chiếc váy trắng và thả tóc đuôi ngựa của mình ra.(Andou)

「Hùuuu----」←Ma

「HI-KYAAAAAA! A-A-A-Andou-kun!!! Cứ mình với!!! Làm ơn! Đừng nuốt chửng connnnn!!!」

「ÓA-OÁIIII! A-A-A-A-Asakura-san, bình tĩnh lại nào! Nếu cậu bám chặt lấy tay tớ như vậy thì ngực cậu sẽ--- H-Hả?」

L-Lạ thật…? Mình không cảm thấy tí gì cho dù cô ấy đang ôm mình chặt hết mức có thể?(Andou)

「Á! A-A-Andou-kun… Đằng trước! Đằng trước! Đằng trước cậu! C-Có một co... MAAAA!!!」*kéo!* *kéo!*

Có nghĩa là Asakura-san hoảng sợ thật à… và dù cô ấy bám vào tay mình, cô ấy kéo cơ thể mình về phía cô ấy hết sức bình sinh… Thế nên mình chẳng cảm thấy gì từ ngực cô ấy? Nhưng vấn đề ở đây là, nhìn cái đường cong ở ngực kia là biết ngay đó là Momoi-san… Dù sao thì tốt hơn hết mình nên tiết lộ danh tính của con ma---(Andou)

「Ma? Cậu nói gì thế Asakura-san? Tớ có thấy thứ gì như cậu nói đâu…」

---là mình nghĩ vậy… nhưng nghĩ lại, mình muốn cô ấy tiếp tục ôm mình thêm một chút nữa, nên mình sẽ giả vờ như chưa thấy gì.(Andou)

「Hùuu----」←Ma

「Cậu không thể… thấy nó? Th-Thế thì đây là…?」

「Yup, yup!」

Fuufuuufuufu… Mình đã lừa được Sakura, nhưng đúng là Andou-kun có khác~ Đúng như mong đợi của mình… cho dù cậu ấy đã nhìn thấu trò hề của mình, mình đã biết là cậu ấy sẽ hùa theo mà~♪ (Momoi)

Là vì Asakura-san lúc sợ cũng rất dễ thương…(Andou)

「Ồ, hết rồi… cứ tưởng cuộc đời mình sắp bế mạc tại đây rồi…」

「Hù----」← Momoi-san

「HI-KYAAAA! Andou-kun! Ở đó! Nó vẫn ở đóoooo!」*kéo! kéo!*

「Where? I don’t see anything?」

Yup, đúng là chẳng thấy gì luôn…(Momoi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện