『Onii~cha~n? Ai đó? 』
「Á, cậu…… có em gái!? 」
「Yup, kém tớ một tuổi, nó đang học năm nhất trường mình. Nó trong câu lạc bộ tennis thế nên vì mấy cái hoạt động câu lạc bộ nên tầm này nói mới về. 」
『Onii~cha~n? Anh đâu đó ~? Ở đó à ~?』
「Anh ở đây---xin lỗi, hôm nay anh dùng phòng khách với bạn cùng lớp để học chuẩn bị cho bài kiểm tra! 」
.
(B-bạn-! Vừa nãy, Andou-kun vừa gọi mình là bạn đúng không? Vậy là Andou-kun thật sự thừa nhận mình là bạn!)
[Thật ra là mình không thực sự biết nên gọi Asakura-san là bạn của loại người như mình hay không, nhưng chúng ta đã tới nhà nhau, thế nên mình hi vọng Asakura-san cũng nghĩ về mình như một người bạn một chút……]
.
「…………」*Liếc*
「…………」*Liếc*
.
[(B-bạn……)]
.
『Hả---? Onii-chan nói xạo chán ghê! Có bao giờ học đâu mà.
Mà còn nữa, anh làm gì có bạn mà---?』
「…………」
「Buho-!」
.
[Con mắm lắm chuyện……]
(K-không ổn…... mình lỡ kêu lên một tiếng. Bước chân đang tới gần phòng này. Mình tự hỏi em gái Andou-kun trông thế nào?)
.
「Onii-chan, mãi mới thấy anh. Thế ai là bạn của an----」
「C-Chào em. Ừm…… Chị là bạn của Andou-kun, Asakura-san. 」
「--h!? Khoan đã, A-a-a-, Asakura-senpai!? Ể! O-Onii-chan, cái này là sao! Tại sao Asakura-senpai trong nhà mình? Bạn của Onii-chan là---Ha-!
Không thể nào, một vụ bắt cóc ư……?」
「Này, anh trong đầu em là một tên chỉ có thể đem Asakura-san tới nhà mình bằng cách bắt cóc hở? 」
「Ể, Onii-chan là người đủ dũng khí để mời Asakura-senpai tới nhà mình? 」
「……… Có vẻ đúng. 」
「Andou-kun, đó mới là chỗ cậu cần vặn lại! 」
.
[Giờ nghĩ lại, Asakura-san đang ở nhà mình quả thực như điều không tưởng. Có vẻ mình không để ý từ hồi qua nhà Asakura-san lần cuối.]
.
「Đúng thiệt, mà này. Em gọi cô ấy là Asakura-senpai nhưng, em làm sao biết Asakura-san? Em là người quen của cô ấy hay sao? 」
「Hà, đó là lí do anh cô độc đấy…… Onii-chan, nếu nói về Asakura-senpai thì bình thường không ai trong trường mình lại không biết chị ấy. Hơn nữa từ góc nhìn của em, tại sao Onii-chan ở với Asakura-senpai mới là bí ẩn lớn hơn ở đây… Này, có đúng bạn anh là Asakura-senpai không đấy? Không phải ảo giác của anh à? 」
「Em nghĩ Asakura-san trước mắt mình là ảo giác do anh tạo ra? 」
「Chị, không phải là một ảo giác đâu. Chị hàng thiệt. 」
「Nah, em không nghi ngờ sự tồn tại của Asakura-san ở đây nữa. Đúng hơn là, Onii-chan đang nghĩ rằng Asakura-senpai là 『bạn』『ảo giác』 của anh hở? Hoặc đại loại như, anh biết cái kiểu giống như anh thấy trên TV không? Như là 『Đó chỉ là nhân vật tưởng tượng của mình bạn là không---』
「Oi, thôi đi. Anh bắt đầu mất đi tự tin của mình đấy! 」
「Andou-kun, đừng mất tự tin! Chúng ta là 『bạn』 đúng nghĩa phải không!? 」
.
{H-Hử……? Mình đã nghĩ nhất định không đời nào Onii-chan có bạn nữ, cơ mà…… Phản ứng này từ Asakura-senpai là…… Ể, có lẽ nào là nó?}
.
「Em, em đã nghĩ không thể tin được nhưng mà…… Asakura-senpai, chị đúng là bạn với anh trai em? 」
「Ư-ừ…」
「Chị không đang bị hăm doạ hoặc thứ khác như vậy chứ!? Chị chưa trả nợ hay sao!? 」
「Này, em nghĩ gì về anh trai mình thế? Anh hai của em không lấy của cải hay tiền nong vì chuyện này, em phải biết rõ điều đó nhất vì là em gái mà đúng không? 」
「À, phải rồi! 」
「Này! Mình còn phải nói thêm nữa!? Cả Andou-kun nữa, xác nhận chính xác rằng mình thật sự là 『bạn』 của cậu đi! 」
「À, ừ…… Xin lỗi Asakura-san. Gọi người đẹp như cậu là 『bạn』 của tớ… Lấy làm vui nhưng tớ hơi ngại một chút…」
「Nwha! Câ-câ-câ-cậu đang n-nói gì thế! K-không phải là mình thấy xấu hổ vì nghĩ rằng Andou-kun là 『bạn』 của mình đâu! 」
「A-Asakura-san!」
「…………」*Nhìn chằm chằm*
.
{Hô hô, chúng ta có gì ở đây… lúc đầu mình nghĩ thế đếch nào được, nhưng Onii-chan không ngờ làm ăn ngon nghẻ ghê! Thêm nữa, đây là mẻ cá siêu lớn mà anh chắc chắn sẽ hối hận nếu bỏ lỡ!}
.
「Onii-chan. Nếu anh học bài thì sao không chọn phòng mình mà lại là phòng khách! Sao hai anh chị học ở đây? 」
「Hả, nói gì thế hả? Asakura-san là một cô gái, sao có thể ở trong phòng anh được? 」
「-!」
「Haa……」
.
(M, một cô gái! Mình, được Andou-kun đối xử như một cô gái!)
{Ôi Onii-chan của em ơi, có thể mời bạn gái qua nhà chơi mà lại không mang được cô ấy lên phòng mình…}
.
「Jeez, Onii-chan đồ ngốc! Đại ngốc!Sukapontan [note6570] ! Tên Otaku cuồng light novel chết dẫm! 」
「Chờ đã nào! Sao đột nhiên anh bị mắng vô tội vạ bởi đứa em gái thế hả!? Với cả là một otaku light novel liên quan gì tới chuyện này! 」
「Đó chính xác là lí do Onii-chan luôn có trái tim của một tên 『cô độc』…… Asakura-senpai đã mất công tới nhà mình, thế nên đương nhiên chị ấy cũng sẽ muốn nhìn qua phòng của anh! 」
「Nnwha! 」
「Ể, thật hả? 」
.
(Thật luôn chứ! Mình nghĩ thế nhưng đời nào dám nói ra!)
.
「C-chuyện đó---」
「Phải mà đúng không---? Asakura-senpai! Cả Senpai cũng tò mò về phòng của bạn mình phải không? 」
.
(Nn? Dĩ nhiên, dù nếu không phải là một người khác giới ta vẫn sẽ tò mò về phòng của bạn mình, đúng mà nhỉ.)
.
「--- chắc là thế! Mình, thiiiiiiệt sự muốn ngó qua phòng Andou-kun! 」
「Ểeeeeeehhhhh!? 」
「Thấy chưa Onii-chan! Nếu hiểu rồi thì mau cho cô ấy thấy phòng anh đí! 」
「Ờ-ờ… Thế thì Asakura-san. Muốn nhìn… phòng của tớ? 」
「Ừ! 」
「Mời hai người đi giùm ~~」
「…………」*Liếc*
.
(T-tình cảm của mình… Liệu em gái cậu ấy nhận ra---)
{Fufufu, Asakura-senpai… em để anh trai mình cho chị♪}
(Yup, nhìn em ấy, coi bộ em ấy chưa nhận ra!)
「Á, cậu…… có em gái!? 」
「Yup, kém tớ một tuổi, nó đang học năm nhất trường mình. Nó trong câu lạc bộ tennis thế nên vì mấy cái hoạt động câu lạc bộ nên tầm này nói mới về. 」
『Onii~cha~n? Anh đâu đó ~? Ở đó à ~?』
「Anh ở đây---xin lỗi, hôm nay anh dùng phòng khách với bạn cùng lớp để học chuẩn bị cho bài kiểm tra! 」
.
(B-bạn-! Vừa nãy, Andou-kun vừa gọi mình là bạn đúng không? Vậy là Andou-kun thật sự thừa nhận mình là bạn!)
[Thật ra là mình không thực sự biết nên gọi Asakura-san là bạn của loại người như mình hay không, nhưng chúng ta đã tới nhà nhau, thế nên mình hi vọng Asakura-san cũng nghĩ về mình như một người bạn một chút……]
.
「…………」*Liếc*
「…………」*Liếc*
.
[(B-bạn……)]
.
『Hả---? Onii-chan nói xạo chán ghê! Có bao giờ học đâu mà.
Mà còn nữa, anh làm gì có bạn mà---?』
「…………」
「Buho-!」
.
[Con mắm lắm chuyện……]
(K-không ổn…... mình lỡ kêu lên một tiếng. Bước chân đang tới gần phòng này. Mình tự hỏi em gái Andou-kun trông thế nào?)
.
「Onii-chan, mãi mới thấy anh. Thế ai là bạn của an----」
「C-Chào em. Ừm…… Chị là bạn của Andou-kun, Asakura-san. 」
「--h!? Khoan đã, A-a-a-, Asakura-senpai!? Ể! O-Onii-chan, cái này là sao! Tại sao Asakura-senpai trong nhà mình? Bạn của Onii-chan là---Ha-!
Không thể nào, một vụ bắt cóc ư……?」
「Này, anh trong đầu em là một tên chỉ có thể đem Asakura-san tới nhà mình bằng cách bắt cóc hở? 」
「Ể, Onii-chan là người đủ dũng khí để mời Asakura-senpai tới nhà mình? 」
「……… Có vẻ đúng. 」
「Andou-kun, đó mới là chỗ cậu cần vặn lại! 」
.
[Giờ nghĩ lại, Asakura-san đang ở nhà mình quả thực như điều không tưởng. Có vẻ mình không để ý từ hồi qua nhà Asakura-san lần cuối.]
.
「Đúng thiệt, mà này. Em gọi cô ấy là Asakura-senpai nhưng, em làm sao biết Asakura-san? Em là người quen của cô ấy hay sao? 」
「Hà, đó là lí do anh cô độc đấy…… Onii-chan, nếu nói về Asakura-senpai thì bình thường không ai trong trường mình lại không biết chị ấy. Hơn nữa từ góc nhìn của em, tại sao Onii-chan ở với Asakura-senpai mới là bí ẩn lớn hơn ở đây… Này, có đúng bạn anh là Asakura-senpai không đấy? Không phải ảo giác của anh à? 」
「Em nghĩ Asakura-san trước mắt mình là ảo giác do anh tạo ra? 」
「Chị, không phải là một ảo giác đâu. Chị hàng thiệt. 」
「Nah, em không nghi ngờ sự tồn tại của Asakura-san ở đây nữa. Đúng hơn là, Onii-chan đang nghĩ rằng Asakura-senpai là 『bạn』『ảo giác』 của anh hở? Hoặc đại loại như, anh biết cái kiểu giống như anh thấy trên TV không? Như là 『Đó chỉ là nhân vật tưởng tượng của mình bạn là không---』
「Oi, thôi đi. Anh bắt đầu mất đi tự tin của mình đấy! 」
「Andou-kun, đừng mất tự tin! Chúng ta là 『bạn』 đúng nghĩa phải không!? 」
.
{H-Hử……? Mình đã nghĩ nhất định không đời nào Onii-chan có bạn nữ, cơ mà…… Phản ứng này từ Asakura-senpai là…… Ể, có lẽ nào là nó?}
.
「Em, em đã nghĩ không thể tin được nhưng mà…… Asakura-senpai, chị đúng là bạn với anh trai em? 」
「Ư-ừ…」
「Chị không đang bị hăm doạ hoặc thứ khác như vậy chứ!? Chị chưa trả nợ hay sao!? 」
「Này, em nghĩ gì về anh trai mình thế? Anh hai của em không lấy của cải hay tiền nong vì chuyện này, em phải biết rõ điều đó nhất vì là em gái mà đúng không? 」
「À, phải rồi! 」
「Này! Mình còn phải nói thêm nữa!? Cả Andou-kun nữa, xác nhận chính xác rằng mình thật sự là 『bạn』 của cậu đi! 」
「À, ừ…… Xin lỗi Asakura-san. Gọi người đẹp như cậu là 『bạn』 của tớ… Lấy làm vui nhưng tớ hơi ngại một chút…」
「Nwha! Câ-câ-câ-cậu đang n-nói gì thế! K-không phải là mình thấy xấu hổ vì nghĩ rằng Andou-kun là 『bạn』 của mình đâu! 」
「A-Asakura-san!」
「…………」*Nhìn chằm chằm*
.
{Hô hô, chúng ta có gì ở đây… lúc đầu mình nghĩ thế đếch nào được, nhưng Onii-chan không ngờ làm ăn ngon nghẻ ghê! Thêm nữa, đây là mẻ cá siêu lớn mà anh chắc chắn sẽ hối hận nếu bỏ lỡ!}
.
「Onii-chan. Nếu anh học bài thì sao không chọn phòng mình mà lại là phòng khách! Sao hai anh chị học ở đây? 」
「Hả, nói gì thế hả? Asakura-san là một cô gái, sao có thể ở trong phòng anh được? 」
「-!」
「Haa……」
.
(M, một cô gái! Mình, được Andou-kun đối xử như một cô gái!)
{Ôi Onii-chan của em ơi, có thể mời bạn gái qua nhà chơi mà lại không mang được cô ấy lên phòng mình…}
.
「Jeez, Onii-chan đồ ngốc! Đại ngốc!Sukapontan [note6570] ! Tên Otaku cuồng light novel chết dẫm! 」
「Chờ đã nào! Sao đột nhiên anh bị mắng vô tội vạ bởi đứa em gái thế hả!? Với cả là một otaku light novel liên quan gì tới chuyện này! 」
「Đó chính xác là lí do Onii-chan luôn có trái tim của một tên 『cô độc』…… Asakura-senpai đã mất công tới nhà mình, thế nên đương nhiên chị ấy cũng sẽ muốn nhìn qua phòng của anh! 」
「Nnwha! 」
「Ể, thật hả? 」
.
(Thật luôn chứ! Mình nghĩ thế nhưng đời nào dám nói ra!)
.
「C-chuyện đó---」
「Phải mà đúng không---? Asakura-senpai! Cả Senpai cũng tò mò về phòng của bạn mình phải không? 」
.
(Nn? Dĩ nhiên, dù nếu không phải là một người khác giới ta vẫn sẽ tò mò về phòng của bạn mình, đúng mà nhỉ.)
.
「--- chắc là thế! Mình, thiiiiiiệt sự muốn ngó qua phòng Andou-kun! 」
「Ểeeeeeehhhhh!? 」
「Thấy chưa Onii-chan! Nếu hiểu rồi thì mau cho cô ấy thấy phòng anh đí! 」
「Ờ-ờ… Thế thì Asakura-san. Muốn nhìn… phòng của tớ? 」
「Ừ! 」
「Mời hai người đi giùm ~~」
「…………」*Liếc*
.
(T-tình cảm của mình… Liệu em gái cậu ấy nhận ra---)
{Fufufu, Asakura-senpai… em để anh trai mình cho chị♪}
(Yup, nhìn em ấy, coi bộ em ấy chưa nhận ra!)
Danh sách chương