「Andou-kun, chào buổi sáng」
「Buổi sáng tốt lành, Asakura-san」
「…………」
「…………」
.
(Mình muốn ăn trưa cùng Andou-kun!
Mình nên làm gì giờ… Andou-kun luôn đi đâu đó vào giờ nghỉ trưa, nhưng nghĩ lại thì giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian nghỉ dài nhất. Nếu vậy, mình muốn tán ngẫu thật nhiều về light novels khi ăn với Andou-kun trong giờ nghỉ trưa! Nhưng nếu mình mời Andou-kun, cậu ấy có nhận lời không nhỉ… không không, đây không phải lúc để nản lòng! Lớp trưởng cũng đã đảm bảo rằng 『Yup, ý mình là, mình nghĩ không tên con trai nào trong trường lại từ chối lời mời ăn trưa của Asakura-san』! Mình sẽ bắt đầu tự tin tiếp cận Andou-kun!)
.
「A-Andou-kun!」
「Eh, Có chuyện gì vậy? Asakura-san?」
「Ummm….. 」
.
(Hỏi cậu ấy chuyện ăn trưa ngay từ lúc đầu thì hơi… hơi vội vàng quá nhỉ? Thôi thì cứ làm mềm lòng cậu ấy bằng cách nói về chủ đề an toàn trước đã!)
.
「Andou-kun, cậu luôn đi đâu trong giờ nghỉ trưa thế?」
「Ahaha~~ mấy thứ như vậy—-……」
.
[Dừng lại điiiiiiii! Đ-đ-đ-đ-đừng hỏi mấy cái như vậy đối với một tên cô độc! Asakura-san, đó là câu hỏi cậu không-nên-hỏi-nhất đối với mọi 『tên cô độc』trên cái trái đất này! Nghe này? Là một tên cô độc có nghĩa là khi những tên normies khác đang rất vui vẻ trong giờ nghỉ, cậu phải tự đi tìm chỗ của cậu mỗi ngày, chỗ mà chỉ có cậu một mình! Nói đúng ra, trong suốt giờ nghỉ trưa, tớ đến cửa hàng tiện lợi và mua mấy thứ như onigiri rồi vừa đọc light novels vừa ăn ở nơi không ai để ý… Không, Không thể nói mấy điều này với Asakura-san được~ccc!]
.
「A-ahaha…… umm—–tớ thường tới cửa hàng tiện lợi hoặc lang thang đâu đó……」
「Ồ vậy à~~ cơ mà, sao cậu không ăn ở trong lớp?」
「Bởi vì lí do nào đó mà bàn tớ luôn biến mất khi tới giờ nghỉ trưa……」
「Andou-kun……」
「…………」
.
(Thật tội nghiệp…)
[Chết tiệt! Đó là lí do mình ghét chủ đề này! Tại sao lũ normies trong lớp lại luôn lấy bàn của người khác mà éo thèm xin ý kiến ý cò gì cả!]
「Nếu đã thế——」
「Nn?」
「Khi bàn của Andou-kun bị lấy mất, mình sẽ cho Andou-kun mượn bàn của mình!」
「…… Eh? Vậy là?」
「—! Đ-đừng hiểu nhầm! Mình nói thế là vì mình muốn cảm ơn Andou-kun vì cuốn sách, không vì lí do đặc biệt nào cả!」
「P-phải rồi! Asakura-san không đời nào lại đi ăn cùng một『tên cô độc』 như tớ!」
.
(Kyaaaaa! Mình, sao mình lại nói mấy thứ kiểu tsundere nữa rồi! Nếu không làm vậy, tình cảm dành cho Andou-kun sẽ bị lộ mất!)
[Quá thân mậttttt! Mình hơi có cảm giác rằng Asakura-san đã có lẽ 『thích』mình! Đúng rồi, cô ấy muốn trả ơn mình vì cuốn sách… nhất định là vậy! Dù bạn có nhìn thế nào, cô gái xinh đẹp nhất trường, Asakura-san, làm mấy điều này cho mình…]
.
「…… E-Ehehe」
「…… A-Ahaha」
.
[(M-mình bối rối quá…)]
.
「………………」
.
{Mình quan sát Asakura-san và Andou-kun từ sáng giờ bởi vì mình lo lắng cho họ với tư cách là lớp trưởng, nhưng mà… có chuyện gì với đôi uyên ương này đây?
Lại phá hỏng cái gì rồi…}
「Buổi sáng tốt lành, Asakura-san」
「…………」
「…………」
.
(Mình muốn ăn trưa cùng Andou-kun!
Mình nên làm gì giờ… Andou-kun luôn đi đâu đó vào giờ nghỉ trưa, nhưng nghĩ lại thì giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian nghỉ dài nhất. Nếu vậy, mình muốn tán ngẫu thật nhiều về light novels khi ăn với Andou-kun trong giờ nghỉ trưa! Nhưng nếu mình mời Andou-kun, cậu ấy có nhận lời không nhỉ… không không, đây không phải lúc để nản lòng! Lớp trưởng cũng đã đảm bảo rằng 『Yup, ý mình là, mình nghĩ không tên con trai nào trong trường lại từ chối lời mời ăn trưa của Asakura-san』! Mình sẽ bắt đầu tự tin tiếp cận Andou-kun!)
.
「A-Andou-kun!」
「Eh, Có chuyện gì vậy? Asakura-san?」
「Ummm….. 」
.
(Hỏi cậu ấy chuyện ăn trưa ngay từ lúc đầu thì hơi… hơi vội vàng quá nhỉ? Thôi thì cứ làm mềm lòng cậu ấy bằng cách nói về chủ đề an toàn trước đã!)
.
「Andou-kun, cậu luôn đi đâu trong giờ nghỉ trưa thế?」
「Ahaha~~ mấy thứ như vậy—-……」
.
[Dừng lại điiiiiiii! Đ-đ-đ-đ-đừng hỏi mấy cái như vậy đối với một tên cô độc! Asakura-san, đó là câu hỏi cậu không-nên-hỏi-nhất đối với mọi 『tên cô độc』trên cái trái đất này! Nghe này? Là một tên cô độc có nghĩa là khi những tên normies khác đang rất vui vẻ trong giờ nghỉ, cậu phải tự đi tìm chỗ của cậu mỗi ngày, chỗ mà chỉ có cậu một mình! Nói đúng ra, trong suốt giờ nghỉ trưa, tớ đến cửa hàng tiện lợi và mua mấy thứ như onigiri rồi vừa đọc light novels vừa ăn ở nơi không ai để ý… Không, Không thể nói mấy điều này với Asakura-san được~ccc!]
.
「A-ahaha…… umm—–tớ thường tới cửa hàng tiện lợi hoặc lang thang đâu đó……」
「Ồ vậy à~~ cơ mà, sao cậu không ăn ở trong lớp?」
「Bởi vì lí do nào đó mà bàn tớ luôn biến mất khi tới giờ nghỉ trưa……」
「Andou-kun……」
「…………」
.
(Thật tội nghiệp…)
[Chết tiệt! Đó là lí do mình ghét chủ đề này! Tại sao lũ normies trong lớp lại luôn lấy bàn của người khác mà éo thèm xin ý kiến ý cò gì cả!]
「Nếu đã thế——」
「Nn?」
「Khi bàn của Andou-kun bị lấy mất, mình sẽ cho Andou-kun mượn bàn của mình!」
「…… Eh? Vậy là?」
「—! Đ-đừng hiểu nhầm! Mình nói thế là vì mình muốn cảm ơn Andou-kun vì cuốn sách, không vì lí do đặc biệt nào cả!」
「P-phải rồi! Asakura-san không đời nào lại đi ăn cùng một『tên cô độc』 như tớ!」
.
(Kyaaaaa! Mình, sao mình lại nói mấy thứ kiểu tsundere nữa rồi! Nếu không làm vậy, tình cảm dành cho Andou-kun sẽ bị lộ mất!)
[Quá thân mậttttt! Mình hơi có cảm giác rằng Asakura-san đã có lẽ 『thích』mình! Đúng rồi, cô ấy muốn trả ơn mình vì cuốn sách… nhất định là vậy! Dù bạn có nhìn thế nào, cô gái xinh đẹp nhất trường, Asakura-san, làm mấy điều này cho mình…]
.
「…… E-Ehehe」
「…… A-Ahaha」
.
[(M-mình bối rối quá…)]
.
「………………」
.
{Mình quan sát Asakura-san và Andou-kun từ sáng giờ bởi vì mình lo lắng cho họ với tư cách là lớp trưởng, nhưng mà… có chuyện gì với đôi uyên ương này đây?
Lại phá hỏng cái gì rồi…}
Danh sách chương