Dưới ánh sáng yếu ớt từ những viên pha lê cắm dọc tường đá, Ren siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt không rời khỏi những ngách tối hun hút trước mặt.

“Chúng ta cần phải rời khỏi đây.” Giọng cậu dứt khoát, không lớn nhưng đủ khiến cả Yuna và Nautilus ngừng thở trong chốc lát.

Không có quái vật nào thêm xuất hiện. Chưa. Nhưng đó mới là điều khiến Ren không yên tâm.

“Phần thưởng từ lũ quái vật trong này lớn hơn bên ngoài, điều đó đúng.” Cậu khẽ gật đầu, mắt vẫn cảnh giác. “Nhưng chúng nguy hiểm hơn nhiều. Chúng ta đã mất gần 30% máu chỉ để hạ hai con.”

Dòng máu đỏ ảo hiện như sợi chỉ quanh viền máu HUD của cả ba. Không ai bị thương nặng, nhưng cảm giác bị quái vật áp đảo trong bóng tối vẫn còn hằn rõ trong tâm trí họ.

Ren không chắc liệu đây có phải giới hạn cuối cùng, hay chỉ là bước đầu tiên. Và Aincrad, thế giới này, nó không cho ai cơ hội đoán sai quá nhiều lần.

“Cậu nghĩ sẽ có thêm nữa?” Nautilus hỏi, mắt liếc về một nhánh đường hầm u ám bên trái, nơi âm vang của tiếng gió lọt qua khe đá giống như tiếng thở đều đặn của một sinh vật đang ẩn nấp.

“Không biết.” Ren đáp, ngắn gọn. “Nhưng tôi không muốn chờ để biết.”

Yuna liếc thanh máu trên giao diện, nhíu mày. “Chúng ta vẫn còn bình HP, vẫn còn sức. Nếu đợi thêm một lúc nữa, những NPC kia sẽ hoàn thành thêm phần nhiệm vụ phụ. Sẽ có thưởng thêm...”

Ren quay lại nhìn hai người họ, không trách móc, chỉ đơn thuần là sự thẳng thắn. “Chúng ta đang ở sâu trong khu khai thác, không phải đồng bằng ngoài thị trấn. Một phút chậm trễ có thể là ba con dơi cùng lúc. Hoặc tệ hơn.”

Cậu ngừng một chút, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt. “Nếu tôi sai, chúng ta mất thêm vài phút. Nhưng nếu tôi đúng... một trong chúng ta có thể không ra khỏi đây.”

Mọi thứ bỗng trở nên lặng im.

Chỉ còn tiếng cuốc chim từ xa vang lại, chậm rãi, cẩn trọng.

Tiếng động ấy không còn đều đặn nữa, như thể chính những người thợ cũng cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi trong lòng đất.

Yuna cúi đầu, khẽ siết chặt con dao găm trên tay. “...Được rồi. Tôi theo cậu.”

Nautilus không nói, chỉ gật nhẹ. Đôi chân cậu đã bắt đầu lùi về phía đường ra.

Ren xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc dừng trên những người thợ mỏ đang tạm nghỉ gần các xe hàng chở quặng.

Giọng cậu vang lên, trầm và rõ ràng giữa không gian hầm đá ẩm lạnh:

“Xin lỗi vì điều này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của mọi người. Nhưng chúng ta sẽ rời khỏi đây, ngay bây giờ. Mọi người hãy chuẩn bị lại mọi thứ.”

Một vài ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía cậu, rồi dần chuyển sang những tia hoài nghi và lo lắng khi họ cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói ấy.

Không ai phản đối. Kể cả những người thợ già đã quen với bóng tối dưới lòng đất cũng bắt đầu thu dọn dụng cụ.

Ren thở ra một hơi dài, lặng lẽ liếc qua những hành lang rải rác ánh sáng pha lê trước mặt.

Cơn run nhẹ không hiện ra ngoài, nhưng cậu cảm nhận rõ từng nhịp tim mình, gấp gáp, bất thường, như đang gõ cửa báo động từ tận sâu bên trong.

Không phải chỉ vì những con quái vật.

Cảm giác này… nó không thể lý giải bằng lời. Một cơn lạnh sau gáy, một áp lực như móng vuốt đang bấu chặt lấy cột sống.

Thứ cảm giác kỳ lạ ấy, luôn hiện hữu mỗi lần cậu sắp đối mặt với điều gì đó vượt ngoài dự đoán. Không chỉ một lần, mà nhiều lần, cả trong thế giới này lẫn ngoài đời thực.

Dự cảm xấu. Đơn giản vậy thôi. Nhưng nó chưa từng sai.

Ren nắm chặt chuôi kiếm trong tay, ánh mắt không rời khỏi bóng tối phía sau những nhánh hầm ngoằn ngoèo. “Nhanh lên,” cậu nói khẽ, gần như là lẩm bẩm cho chính mình.

Yuna kiểm tr.a lại hành trang, Nautilus giúp một NPC chất lại những bao quặng vào xe. Không ai lên tiếng nữa. Nhịp di chuyển trở nên nhanh hơn, cẩn trọng hơn.

Cả nhóm bắt đầu rút lui khỏi khu khai thác.

Ánh đèn pha lê dần lùi lại phía sau, để lại một khoảng bóng đen sâu hút nơi các đường hầm giao nhau.

Và ở đâu đó phía sau, trong bóng tối chưa bị đánh thức hoàn toàn, tiếng gió lùa khe đá vẫn vang vọng, từng đợt… từng đợt…

Như nhịp thở của một điều gì đó chưa muốn ngủ yên.

Rồi…

Một âm thanh trầm đục vang lên từ đâu đó phía dưới chân họ, không phải tiếng cuốc chim, cũng chẳng phải tiếng bánh xe gỗ lăn trên mặt đất đá.

Mặt đất rung lên, thoạt đầu chỉ nhẹ như một hơi thở khẽ khàng, rồi lan ra thành từng nhịp chấn động nhỏ, khiến bụi đá trên vách tường rơi lả tả.

Toàn bộ khu mỏ như vừa rùng mình.

Ren đứng sững lại trong khoảnh khắc. Cậu không cần nhìn quanh để biết những người khác cũng cảm thấy nó.

Cảm giác như… có thứ gì đó đang chuyển động phía sâu bên dưới, một sinh vật khổng lồ, hoặc tệ hơn, một thế lực không thể gọi tên.

“Nhanh.” Ren khẽ rít qua kẽ răng, giọng không lớn nhưng đủ khiến tất cả dựng tóc gáy.

Da cậu nổi gai, như thể từng lỗ chân lông đều đang báo động.

Cơ thể cậu run nhẹ, không phải vì lạnh mà vì một phản ứng bản năng, sự báo trước nguy hiểm. Aincrad luôn có cách để nhắc nhở những người liều lĩnh rằng họ chẳng bao giờ thật sự an toàn.

Cơn rung chấn không lớn, nhưng kéo dài. Lâu đến mức khó mà nghĩ nó chỉ là dư chấn tự nhiên.

Không cần thêm lời nào, Yuna và Nautilus lập tức hành động.

Không còn vẻ do dự như trước, cả hai bắt đầu phối hợp nhịp nhàng với Ren, giúp những người thợ mỏ đẩy xe hàng rời khỏi hầm, động tác vừa vội vàng vừa thận trọng.

Một số người thợ già thậm chí đã buông dụng cụ, gấp rút kéo theo đồng đội của mình.

“Giữ hàng hóa, nhưng mạng sống quan trọng hơn!” Nautilus nói lớn, giọng cậu lạc giữa âm thanh lạo xạo của bánh xe và tiếng kim loại va vào nhau.

“Đừng tách nhóm, bám sát nhau!” Yuna thêm vào, ánh mắt liếc nhanh về những ngả rẽ tối om phía sau.

Ren đi sau cùng, một tay nắm chuôi kiếm, tay kia đặt lên vách đá lạnh buốt, lắng nghe…

Không có tiếng gào rú. Không có bước chân quái vật. Nhưng lòng đất đang thở, chậm rãi và nguy hiểm, như thể một con mãnh thú khổng lồ vẫn đang nằm dưới đó, chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo để trỗi dậy.

Không ai dám quay đầu lại.

Chỉ có tiếng bánh xe gỗ lăn vội và những nhịp tim đập gấp gáp hòa vào nhau, như phần nhạc nền của một tai họa chưa được đặt tên…

Bỗng, một âm thanh xé ngang bầu không, khiến bước chân của Ren như hụt mất một nhịp.

“Phập...phập...phập...”

Tiếng vỗ cánh quen thuộc vang lên, dội vào từng vách đá như một lời cảnh báo lạnh lùng.

Ren giật mình, toàn thân khựng lại, bàn tay theo bản năng siết chặt chuôi kiếm. Cậu quay phắt lại, ánh mắt căng ra như muốn xuyên thủng màn đêm nơi cuối con đường mỏ.

Dưới ánh sáng pha lê chập chờn, nơi hành lang hẹp và gồ ghề phía sau, không có gì ngoài bóng tối, nhưng chính cái không có gì đó lại khiến tim cậu đập loạn.

Tiếng vỗ cánh lần nữa vang lên. Gần hơn.

Ren nín thở. Trong một khoảnh khắc căng như dây cung, cậu tưởng tượng ra vô số kịch bản: một bầy dơi, một biến thể mới, hay thứ gì khác còn tồi tệ hơn.

Rồi...

Một cái bóng mờ bay vụt ngang ánh sáng, một con Dơi Hang. Chỉ một.

Ren siết hàm, cảm thấy một hòn đá vô hình trĩu nặng trong lòng được thả xuống. Chỉ là một con. Có thể xử lý được.

Nhưng điều khiến cậu rùng mình không phải là sự xuất hiện của nó, mà là thời điểm.

Tại sao nó chỉ xuất hiện bây giờ, khi họ đã gần thoát khỏi nơi này? Và nếu có một con… liệu đằng sau nó có còn thứ gì khác đang tiến tới?

Ren lùi một bước, mắt không rời khỏi bóng đen đang lượn vòng chậm rãi giữa hành lang hẹp.

Cảm giác ấy lại quay trở lại, cảm giác như đang bị theo dõi, như thể cái gì đó dưới lòng đất vẫn chưa từ bỏ.

Con dơi lao đến Ren trong trạng thái hoảng loạn tột độ, đôi cánh quạt tung bụi đá và không khí lạnh rít lên từng nhịp.

Dù vẫn chưa hoàn toàn thuộc được lối chiến đấu của loài quái vật này, nhưng Ren cũng đoán được...

Nó không tấn công theo kiểu săn mồi như thường lệ, mà như thể đang bỏ chạy khỏi thứ gì đó còn kinh khủng hơn.

Ren nghiêng người, phản xạ theo bản năng. Nhưng trong đường hầm chật hẹp, cậu không tránh được hoàn toàn.

Xoẹt!

Một đường rạch bén ngọt. Móng vuốt của con quái quét ngang bả vai trái. Dù lớp giáp đã đỡ phần lớn sát thương, nhưng Ren vẫn cảm thấy cơn đau nóng rát xuyên qua, máu pixel đỏ tươi vụt ra từng đốm như mảnh thủy tinh vỡ. Thanh máu tụt xuống đáng kể.

“Tách!”

Lưỡi kiếm của Ren lập tức đáp trả, ánh thép lóe lên giữa bóng tối. Mũi kiếm đâm thẳng vào cổ con quái, găm sâu đến tận gốc, một đòn chí mạng.

Con Dơi Hang rít lên đau đớn, đôi cánh đập loạn xạ khiến đá vụn rơi rào rào từ trần mỏ.

Nó loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất, thân thể co giật trong cơn hấp hối.

Phía trước, Yuna và Nautilus khựng lại, ánh mắt sững sờ khi chứng kiến hình ảnh đó, và cả những người thợ mỏ cũng giật mình, lùi lại vài bước, hơi thở nghẹn lại.

Nhưng Ren không dừng lại.

Cậu lao đến, đôi mắt ánh lên tia cảnh giác và giận dữ.

Thanh kiếm vung lên liên tục, xé nát cơ thể con quái vật thành từng mảng pixel rực đỏ. Máu ảo tung tóe, lan trên mặt đất như một cơn mưa dữ dội.

Phải đến khi cái xác biến mất hoàn toàn, tan rã thành hàng trăm mảnh đa giác lấp lánh, Ren mới lùi lại, hơi thở dồn dập, đôi mắt vẫn dán vào bóng tối phía sau, nơi con dơi vừa chạy trốn khỏi.

[Bạn đã tiêu diệt...]

[Bạn nhận được exp...]

Không ai dám nói lời nào.

Trong khoảnh khắc đó, không ai còn quan tâm đến con dơi nữa.

Câu hỏi hiện lên trong lòng tất cả, nó đang chạy trốn khỏi cái gì?

Ren không thấy chút tự hào nào khi hạ được con quái vật chỉ trong vài nhát kiếm.

Đòn kết liễu gọn gàng, chuẩn xác, nhưng lại chẳng mang theo cảm giác chiến thắng.

Chỉ có một nỗi bất an nặng trĩu đè lên ngực cậu.

Cơn rung lắc dưới lòng đất đã dừng lại. Mọi thứ trở nên quá yên tĩnh, đến mức đáng sợ.

Nhưng cảm giác đó vẫn còn, như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng Ren, không cho cậu thở trọn vẹn.

Cậu siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt không rời khỏi bóng tối phía sau lưng mình, dù chỉ một giây.

Rồi không nói thêm gì, Ren bước nhanh về phía trước, nhập lại với đoàn người. Tiếp tục hành trình rút lui khỏi hầm mỏ.

Một lần nữa, tiếng bước chân lại vang lên trong lòng đất, xen lẫn tiếng bánh xe lăn sột soạt và tiếng thở gấp gáp của những người thợ.

Không ai quay đầu lại. Không ai muốn biết... điều gì đang ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện